Dư Kiều theo bản năng muốn tránh đi, nhưng tay anh lại nắm chặt cánh tay trái cô, tay còn lại thì sờ soạng khắp nơi trên người cô: “Bị thương ở đâu? Có chảy máu không?”
Anh nhanh chóng chạm đến chỗ chảy máu trên vai cô, vì không nhìn thấy nên động tác tay anh cũng khó tránh khỏi có hơi nặng tay, Dư Kiều đau đến run rẩy, Tiêu Định Bân vội dời tay đi, anh ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, chợt nhíu chặt mày: “Cô chảy máu rồi sao?”
Dư Kiều cản chặt môi, lắc đầu.
Tiêu Định Bân bỗng quay người lảo đảo hướng ra ngoài: “Quản gia, quản gia đâu!”
Dư Kiều sợ anh lại va chạm, vội vàng đi qua dìu anh, Tiêu Định Bân nảm lấy tay cô: “Đừng sợ, tôi bảo quản gia mời bác sĩ đến”.
Dư Kiều muốn nói cô không sao, chỉ là chảy chút máu mà thôi, có lẽ vết thương cũng không quá nặng, quay về bôi chút thuốc là được.
Nhưng cô không nói được nhiều như vậy, mắt anh lại không thấy được, đương nhiên cô cũng không viết được, chỉ đành để mặc anh kéo mình ra khỏi vườn hoa.
Quản gia vội đi đến, vừa thấy trên tay Tiêu Định Bân có máu thì giật mình hoảng sợ: “Cậu cả bị thương sao? Cậu bị thương ở đâu, tôi cho người đi chuẩn bị xe...”
“Tôi không sao, là A Kiều, vừa nấy cô ấy chắn giúp tôi nên bị thương rồi”.
Lúc này quản gia mới nhìn thấy tay áo phải của Dư Kiều ướt đãm máu.
“Cho người lập tức đi gọi bác sĩ đến, xử lý vết thương cho cô ấy”.
“Vâng, tôi cho người gọi bác sĩ ngay”.
Vết thương trên vai Dư Kiều không nhẹ, ngoài vết thương bị cắt trúng, còn có vết máu ứ đọng trông rất đáng sợ, là do bình sứ kia đập vào gây ra.
Lúc bác sĩ khử trùng, cô đau đến mức run rẩy cả người, không kiềm được thấp giọng rên rỉ một tiếng.
“Vết thương thế nào? Có nặng không? Có chảy nhiều màu không...
Tiêu Định Bân hỏi liên tục quản gia cũng có chút kinh ngạc: “Cậu cả...”
“Tôi quen ăn món cô ấy làm rồi, nếu cô ấy bị thương, chẳng lế muốn tôi đói chết sao?”, Tiêu Định Bân bỗng đập mạnh bàn một cái.
Quản gia giật mình vội lên tiếng: “Cậu cả, cậu yên tâm, vết thương của A Kiều không quá nặng, tôi cam đoan cô ấy nghỉ ngơi hai ba ngày là được, sẽ không làm lỡ việc bếp núc”.
“Hai, ba ngày?”. Gương mặt Tiêu Định Bân u ám.
Bác sĩ vội nói: “Tôi sẽ cho cô ấy dùng thuốc điều trị vết thương tốt nhất, chỉ cần tranh thủ hai,ba ngày là có thể khỏi hẳn, chỉ là bây giờ thời tiết nóng nực, nhất định phải cẩn thận, tránh chạm nước, miệng vết thương không được bị nhiễm trùng”.
Xử lý vết thương xong, để lại một vài thuốc uống thuốc bôi rồi bác sĩ mới rời đi.
“A Kiều cũng quay về nghỉ ngơi đi, tranh thủ chăm sóc vết thương..."
Quản gia nói với Dư Kiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!