Dư Kiều cản chặt môi, bỗng dùng sức đẩy Tiêu Định Bân sang một bên, xoay người chạy ra khỏi phòng sách.
Cô chạy ra đến cửa, Tiêu Định Bân lại không ngăn cô lại, ngay lúc đẩy cửa ra, cuối cùng Dư Kiều cũng không nhịn được mà ngoái đầu lại.
Nhưng lại nhìn thấy Tiêu Định Bân đứng đó vịn tủ sách, cau chặt mày, môi tái nhợt, bàn tay chống lên tủ sách nổi gân xanh, run rẩy, ngay lúc Dư Kiều nhìn sang, Tiêu Định Bân lại ngã xuống đất.
Biệt thự Hoa Nguyệt Sơn, cho đến khi bác sĩ Đỗ đến, truyền máu cho Tiêu Định Bân đang hôn mê bất tỉnh. Sắc mặt anh cũng dần trở nên hồng hào sau khi máu trong túi máu chảy vào mạch máu của anh.
Lúc Dư Tiêu Tiêu chạy về, đầu tóc rối tung, mặt đầy vẻ hoảng hốt, cô ta chột dạ nhìn ông cụ Tiêu: “Ông nội, con xin lỗi...”
Ông cụ Tiêu xua tay: “Đứa nhỏ này, có ai trách móc gì con đâu, ông nội còn phải cảm ơn con nữa”.
Dư Tiêu Tiêu cúi thấp đầu xuống, tim đập thình thịch, cô ta vừa đi gặp Kiều Cảnh Minh, lúc nhà họ Tiêu gọi đến, cô ta sợ gần chết.
Cũng may máu trữ trong kho máu vẫn đủ, nếu không, lỡ mà bảo cô ta lấy máu ngay tại đây thì lộ hết bí mật.
“Đừng lo, cậu chủ đã không sao nữa rồi”.
“Sao đang yên lành đột nhiên tái phát vậy?”, ông cụ Tiêu hơi bất an: “Bác sĩ Đỗ, rốt cuộc là sao thế?”
“Lúc trước tôi đã nói rồi, bệnh này của cậu cả vẫn đang chuyển biến tốt, cần được nghỉ ngơi nhiều, không thể kích động tức giận...”
“Giang Nguyên, ai chọc giận cậu chủ thế hả?”
Giang Nguyên không dám ngẩng đầu lên: “Vừa rồi cậu chủ ở trong phòng sách, tôi cũng không biết...”
“Ông cụ, ông bớt giận, chắc là mấy ngày nay cậu cả tạm thời mất đi thị lực nên hơi gắt gỏng nên tức giận vậy thôi”.
Bác sĩ Đỗ vội giải vây.
Ông cụ Tiêu lại nhìn Giang Nguyên: “Tôi thấy không nên để mấy đứa chuyển đến Hoa Nguyệt Sơn, chỉ bằng chuyển về nhà chính...”
“Ông nội...”
Tiêu Định Bân đang hôn mê lại chậm rãi mở mắt ra: “Hoa Nguyệt Sơn rất tốt, cháu thích sống ở đây”.
Đây là biệt thự hồi môn năm xưa của mẹ anh, hơn nữa năm đó anh cũng sinh ra tại Hoa Nguyệt Sơn này.
Nơi này có ý nghĩa cực kỳ lớn với anh, thật ra anh luôn mong rằng con của mình cũng có thể được sinh ra ở đây.
Dư Tiêu Tiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chuyển về nhà chính, đó là lãnh vực của ông cụ Tiêu, hầu hết người giúp việc ở nhà chính đều là người cũ của nhà họ Tiêu, mấy người đó đều trung thành với nhà họ Tiêu, cũng không phải là người dễ mua chuộc, rất khó để giấu việc cô ta mang thai.
“Hai đứa đó, một thì đang bệnh, một đang mang thai, làm sao mà ông có thể yên tâm được”.
“Không sao đâu ông nội, cháu chỉ tạm thời không nhìn thấy thôi, bên cạnh cháu có rất nhiều người, ông cứ yên tâm. Còn Tiêu Tiêu, cháu nghĩ đứa bé cũng đã lớn, hay là để bác gái tạm thời chăm sóc cô ấy, ông thấy sao?”
Nghe thế, ông cụ Tiêu nhìn Dư Tiêu Tiêu: “Vậy thì làm phiền mẹ cháu rồi, ông bảo người đến đón mẹ cháu sang, thế nào?”
“Ông nội, ông đừng bận tâm chuyện này, Tiêu Tiêu muốn ở Hoa Nguyệt Sơn cũng được, muốn về nhà mẹ cô ấy cũng chẳng sao, chỉ cần cô ấy thoải mái thì đều là chuyện nhỏ”.
Ông cụ Tiêu yên tâm gật đầu: “Cháu nói đúng lắm, xem như trưởng thành rồi, biết đau lòng vợ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!