“Thưa ông..”, Triệu Như cảm động thút thít.
“Yên tâm, chờ Tiêu Tiêu ra ngoài, tôi sẽ bảo với con bé nghỉ ngơi cho tốt còn làm lễ cưới”, ông cụ Tiêu đỡ Triệu Như dậy: “Định Bân có tính cách hơi hờ hững, cũng không biết nói những lời ngọt ngào. Nhưng tôi có thể nhận ra nó rất coi trọng Tiêu Tiêu và Khang Bảo, hai người cứ yên tâm”.
“Có lời nói của ông thì tôi cũng yên tâm. Mấy ngày qua, bên ngoài bàn tán đủ thứ chuyện, tôi và Văn Xương cố nhịn cho qua là xong. Nhưng Tiêu Tiêu chưa từng gặp chuyện thế này, cũng chưa từng bị ai chửi măng nên...”
Triệu Như vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt của Tiêu Định Bân: “Định Bân, dù cháu không tin hai bác thì cũng phải tin Tiêu Tiêu. Từ nhỏ nó đã được bác chiều chuộng nên ngốc nghếch, dại dột lắm. Nhưng trong lòng nó chỉ có một mình cháu thôi. Con bé rất sợ đau, sợ tiêm, nhưng vì cháu mà nó không chút sợ hãi mà rút máu ra đấy...”
“Bác gái, cháu luôn ghi nhớ chuyện này”.
“Chỉ cần cháu và Tiêu Tiêu sống hạnh phúc bên nhau thì bác cũng không mong gì hơn nữa...”
Tiêu Định Bân trầm ngâm một lát rồi mới cười nói: “Bác cứ yên tâm ạ”.
Một hôn lễ đơn giản đã diễn ra.
Vì cô dâu bị gãy một chân, sau phẫu thuật còn lại vài di chứng nên đi lại hơi khập khiễng, vì vậy toàn bộ quá trình làm lễ đều phải ngồi xe lăn.
Nhà họ Tiêu chỉ mời họ hàng thân thích cùng đối tác quan trọng, ngoài ra cũng đã dặn trước truyền thông không được đưa tin.
Tuy Dư Văn Xương và Triệu Như không mấy hài lòng, nhưng dẫu sao hôn lễ cũng đã xong xuôi, Tiêu Định Bân đã trở thành rể nhà họ thì tảng đá đè nặng trong lòng họ cũng được bỏ xuống.
Dư Kiều ở Thuy Sỹ đọc được tin Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu kết hôn thì đã là ba ngày sau.
Tờ báo đưa tin này lên cũng không viết dài, chỉ có một bức ảnh mà thôi.
Tiêu đề của bức ảnh rất biết cách gợi sự tò mò của người xem: Cô bé lọ lem bị phế gả vào nhà giàu, cậu chủ lớn vẫn hết mực yêu thương.
Bức ảnh chụp Dư Tiêu Tiêu ngồi trên xe lăn, nhưng vẫn nghiêng mặt mỉm cười ngọt ngào với chú rể. Còn chú rể thì cúi xuống nhìn cô ta một cách thâm tình, sau đó vén khăn voan cho cô ta.
Dư Kiều nhìn bức ảnh đó một lúc lâu, cô không hề rơi nước mắt, gần như trong lòng cũng không có cơn sóng quá lớn nào trào dâng. Cô gấp tờ báo rồi đặt sang một bên, khi người làm mang hoa quả tới, cô còn mỉm cười nói cảm ơn.
Em bé đang bò trên thảm cỏ ngoài vườn, Tô Tẩm và Thời Viễn Sơn đang trông bé và chọc cho bé cười khúc khích.
Dư Kiều cũng không nhịn được mà khế cười.
Ánh nắng rất đẹp, nhiệt độ ấm áp, người mà cô yêu thương đều đang ở bên cạnh cô.
Nhưng trong lòng cô vẫn có một lỗ hổng không thể lấp đầy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!