Giây tiếp theo, hai mắt cậu bé tối đen, lập tức ngất đi.
Các bạn nhỏ ngơ ngác, giáo viên gần như bị dọa đến phát điên.
Bạn nhỏ Tô Nhất Niệm cũng sợ ngây người...
Chỉ là một con sâu thôi mà đã bị dọa ngất rồi ư?
Đến nỗi vậy sao? Không phải cậu ấy rất lạnh lùng à?
Trong phòng học hỗn loạn, hiệu trưởng, nhân viên phòng y tế, thầy giám thị, giáo viên chủ nhiệm vội vã chạy tới.
Tiêu Dự An được ôm đến phòng y tế, hiệu trưởng gọi điện báo cho Tiêu Định Bân, hỏi thăm thì biết là Tô Nhất Niệm bỏ con sâu vào, đương nhiên cũng phải báo Dư Kiều đến một chuyến.
Dư Kiều nhận điện thoại, vội vàng lái xe chạy đến nhà trẻ của Bé Con.
Trong phòng y tế, giáo viên và nhân viên y tế đều vây quanh bên cạnh Tiêu Dự An đang có sắc mặt tái nhợt, Bé Con đứng một mình bên cạnh, thi thoảng lại liếc nhìn Tiêu Dự An, vẻ mặt cũng có phần hối hận.
Lúc Dư Kiều tới nơi, người nhà Tiêu Dự An vẫn chưa đến, đối với chuyện con gái gây rắc rối khi vừa mới đi nhà trẻ được hai ngày, Dư Kiều cảm thấy vô cùng ân hận, Thời Viễn Sơn và Tô Thấm thực sự đã quá cưng chiều Bé Con, cô cũng nhận thấy như vậy không tốt, chỉ là vẫn chưa thể nhẫn tâm dạy dỗ.
“Mẹ Bé Con, là thế này, buổi sáng, sau khi Bé Con đến thì đã bỏ một con sâu vào ngăn tủ bạn nhỏ khác, kết quả khiến đứa bé kia bị dọa sợ đến ngất đi...”
Giáo viên cũng có phần bất đắc dĩ: “Mẹ Bé Con, cô xem xem chuyện này ra như vậy...”
Dư Kiều cố nhịn cơn giận, nói với giáo viên: “Tôi có thể thăm bạn nhỏ kia không?”
“Đương nhiên có thể”.
Giáo viên dẫn Dư Kiều vào phòng y tế, Bé Con nhìn thấy mẹ đến thì rụt cổ lại, không dám tiến lên.
Dư Kiều nhìn dáng vẻ con gái như vậy thì vừa giận lại vừa đau lòng, nhưng chuyện đã rồi, quan trọng nhất là phải xem tình hình bạn nhỏ nhà người ta trước, nếu cần đưa đến bệnh viện kiểm tra thì cô nhất định sẽ hết sức phối hợp.
Lúc Dư Kiều đi đến bên giường, Tiêu Dự An đã tỉnh, nhưng dường như cậu vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi sợ vừa nãy, trông vẫn ngơ ngác như người mất hồn.
“Dự An, bây giờ em đã thấy khỏe hơn chưa?”. Giáo viên nhỏ nhẹ hỏi thăm, Tiêu Dự An lại không có phản ứng gì.
Không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Dự An, Dư Kiều lại cảm thấy sự đau lòng và thương tiếc khó nói nên lời.
“Dự An, dì là mẹ của Bé Con”. Dư Kiều tiến lên một bước, thử nhẹ nhàng năm lấy tay Tiêu Dự An, nhẹ giọng nói: “Có thể nói cho dì biết, bây giờ con cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!