Bầu trời cùng cành lá xanh biếc trên con đường nhỏ cách đó không xa đã hoá thành phông nền cho anh.
Người đàn ông có dáng người cao lớn, khí chất phi phàm, tuy trông hơi gây nhưng vẫn đẹp rạng ngời như một vị thần.
Khi thấy Dư Kiều nhìn lại, gương mặt vốn lạnh lùng của Tiêu Định Bân đã mỉm cười.
Anh đút một tay vào túi quần, sau đó chậm rãi bước đến bên cạnh cô.
Đúng là cô thật.
Ban nấy, xe của anh đi ngang qua đây, liếc thấy một bóng dáng quen quen rất giống A Kiều, nhưng anh không dám chắc.
Dẫu sao anh cũng chưa từng nhìn thấy toàn bộ diện mạo của cô.
Dư Kiều định quay người bỏ đi, giờ cô chỉ mong sao có một cái khe hở nào nứt ra ở dưới đất để cho mình chui xuống.
Sao cô lại gặp Tiêu Định Bân vào ngay lúc này cơ chứ?
Có khi nào anh nghĩ cô đang dây dưa bất chính với trai trẻ giữa ban ngày ban mặt không?
Mặt Dư Kiều lập tức nóng bừng. Cô cúi găm mặt, không dám ngước mất lên.
“Anh là...”
Tống Vấn thoáng vẻ ngạc nhiên nhìn về phía người đang ông trẻ tuổi đẹp trai này.
Nhưng Tiêu Định Bân lại coi như anh ấy không tồn tại, trực tiếp ngó lơ rồi đi tới cạnh Dư Kiều, sau đó anh giơ tay gạt chiếc. lá vương trên tóc cô xuống.
Ngón tay của anh chạm vào tóc cô, tuy chỉ là sự tiếp xúc thoáng qua nhưng cũng khiến toàn thân Dư Kiều tê rần như bị điện giật.
Tiêu Định Bân nhìn chăm chăm cô một lát, sau đó chống ngón tay xuống cằm rồi nâng gương mặt nhỏ nhắn trắng gần của cô lên.
“Các nốt mẩn trên mặt em khỏi hết rồi này”.
Trái tim của Dư Kiều đập nhanh như đánh trống, dường như nó sắp bay ra khỏi lồng ngực mất rồi.
Lực tay anh rất nhẹ, nhưng toàn thân cô lại cứng đờ, không thể phản kháng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!