Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Tiêu Dự An thờ ơ nói: “Tuỳ cậu”.

“Được rồi, ăn cơm thôi, Triệu Tấn Tây cũng mau ngồi đi”.

Người làm đã mang một bộ đồ ăn mới tới rồi bày trước mặt Triệu Tấn Tây.

Anh ấy ngồi cạnh Tiêu Dự An, người làm đang múc canh cá cho cậu bé.

Nhìn bát canh đó, Triệu Tấn Tây không khỏi hít hà: “Định Bân, cậu có thấy mùi của bát canh này rất quen không?”

Xưa nay, Tiêu Dự An không mấy hưng thú với đồ ăn thức uống, nhưng Triệu Tấn Tây còn chưa nói hết câu thì cậu bé đã cầm cái hộp giữ nhiệt về phía mình, sau đó ngước đôi mắt đẹp lên nhìn Triệu Tấn Tây.

Tuy cậu bé không nói gì nhưng ý trong ánh mắt đã rất rõ ràng, đây là canh của cậu bé, đừng ai hòng giành được.

Triệu Tấn Tây biết Tiêu Dự An khác với những đứa trẻ khác, chứ nếu là đứa khác thì anh ấy đã trêu cho một trận rồi.

“Yên tâm, chẳng dễ gì cháu mới có món ăn yêu thích, chú Triệu sẽ không giành của con đâu, mau ăn đi”.

Tuy Triệu Tấn Tây đã nói vậy, nhưng Tiêu Dự An vẫn giữ khư khư cái hộp giữ nhiệt, từ đầu đến cuối bữa đều đề phòng anh ấy như sợ bị lấy mất.

Điều này chọc cho Triệu Tấn Tây dở khóc dở cười.

Nhưng sức ăn của trẻ con có hạn, đồ ăn Dư Kiều chuẩn bị lại nhiều nên cuối cùng vẫn thừa một nửa.

Tiêu Dự An không cho người làm đổ đi, mà bắt giữ lại để tối ăn tiếp.

Tiêu Định Bân vốn không đồng ý cho cậu bé ăn đồ thừa, nhưng thấy hiếm khi con trai mình thích ăn uống như vậy nên đành chiều ý.

Ăn xong, hai đứa trẻ lại vào phòng chơi đồ chơi. Tô Nhất Niệm chơi mệt thì ngủ luôn trên thảm, Tiêu Định Bân bế cô bé lên giường của Tiêu Dự An rồi còn đắp chăn cho cô bé.

Dáng vẻ nằm ngủ của cô bé rất ngoan, hàng mi vừa cong vừa dài, làm Tiêu Định Bân suýt nữa

không nhịn được mà thơm cô bé một cái.

“Nhất Niệm không có bố”. 

Tiêu Dự An đột nhiên lên tiếng, Tiêu Định Bân sững sờ hỏi: “Sao con biết?”

“Album ảnh”, Tiêu Dự An ngồi trên thảm, tiếp tục lắp ráp người máy, cậu bé nhanh chóng tháo lắp rồi nói: “Trong album ảnh của Nhất Niệm không có ảnh bố bạn ấy”.

Tiêu Định Bân chợt nhớ tới cảnh trước bữa ăn, Tô Nhất Niệm hỏi anh có thể bế cô bé lên cao được không. Trong lòng anh chợt thấy chua xót, sau đó lại càng thêm thương tiếc khi ngoảnh nhìn cô bé đang nằm ngủ trên giường.

“Dự An, chuyện này con đừng nói trước mặt Nhất Niệm, sau này hãy quan tâm đến bạn hơn, biết chưa?”

“Vâng”, Tiêu Dự An gật đầu rồi nói tiếp: “Con muốn chuẩn bị một món quà cho Tô Tô”.

“Tô Tô?” “Vâng, là mẹ của Nhất Niệm”, nói xong, gương mặt của Tiêu Dự An đã đỏ bừng: “Con gọi cô ấy là Tô Tô”.

“Gọi tên của mẹ bạn như thế là không lễ phép đâu”.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận