Giây phút này đây, hai người cận kề bên nhau, trong một không gian chật hẹp, mùi hương thanh mát trên người cô không khỏi thoảng qua mũi Tiêu Định Bân.
Dư Kiều lắc đầu, sau đó chợt nghĩ ra gì đó rồi lấy một sợi dây đỏ trong túi áo ra.
Sợi dây này treo một cái túi nho nhỏ.
“Em tự làm đấy à? Bên trong chứa hương liệu gì hả?”, Tiêu Định Bân tò mò cầm lấy chiếc túi, sau đó đưa lên mũi ngửi.
Đúng là mùi này rồi, kể cả mùi hương vào buổi tối anh gần gũi với Tiêu Tiêu cũng là mùi này. Như vậy là đủ hiểu rồi.
Tiêu Tiêu và Dư Kiều lớn lên từ nhỏ với nhau, chắc Dư Kiều đã làm một chiếc túi tương tự rồi tặng cho chị mình, đây là một chuyện hết sức bình thường.
“Băng phiến, long tiên hương, bạc hà..”, Dư Kiều chật vật nặn ra từng chữ.
Chờ đến khi nói xong thì cô bắt đầu có vẻ ngượng ngùng.
Vì cô nghĩ chắc Tiêu Định Bân ghét kiểu ăn nói lắp bắp này của mình lắm.
Nhưng anh không hề có vẻ mặt như vậy, chờ cô nói xong, thậm chí anh còn nói: “Mùi thơm này thanh mát, ngửi vào mùa hè rất dễ chịu, em cũng làm cho anh một cái nhé!”
Dư Kiều sững người rồi ngẩn ra nhìn anh như thể không dám tin anh sẽ nói như vậy.
“Em không thích à?”
Câu hỏi của anh rất dịu dàng, Dư Kiều chỉ thấy tim mình như xuất hiện những quả bong bóng xà phòng với đủ kích cỡ.
Mọi cảm xúc lẫn lộn như niềm vui, sự chua xót, buồn xã cùng mãn nguyện đều đan xen với nhau.
Cô không kìm được mà rưng rưng, sau đó không khống chế được mà rơi lệ.
Làm gì có chuyện cô không thích, chỉ cần có thể thì dù có là sao trên trời thì cô cũng hái xuống cho anh.
“Sao em lại khóc?”
Tiêu Định Bân thấy hơi ngạc nhiên, sau đó giơ tay lau nước mắt cho Dư Kiều một cách rất đỗi tự nhiên.
Dư Kiều cố nén nước mắt rồi gật đầu thật mạnh nói: “Vâng, em sẽ làm... làm cho anh một cái...”
Cô lắp bắp nói xong thì Tiêu Định Bân mỉm cười nói: “Vậy anh chờ nha”.
Dư Kiều lại ừm một câu, niềm vui nho nhỏ trong lòng cô trào dâng, tuy hốc mắt vẫn đỏ nhưng khoé miệng cô không che nổi nụ cười.
Chiếc xe quay về biệt thự, tài xế dừng lại. Người làm của nhà họ Tiêu lập tức tiến lên mở cửa xe, khi thấy Dư Kiều ở trên xe thì họ đều sững người, nhưng không dám nói gì.
Trên đường về, Dư Kiều đã đeo khăn che mặt lên, cô bảo. với Tiêu Định Bân rằng da mặt mình vẫn chưa tiếp xúc với gió được, không thì sẽ dễ bị nổi nốt, vì thế cần phải dùng khăn che lại.
Dư Tiêu Tiêu vui vẻ ra đón: “Định Bân, anh về đúng lúc quá, buổi tối bọn mình ra ngoài...
Cô ta còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy Dư Kiều bước từ trên xe xuống.
Nụ cười trên mặt Dư Tiêu Tiêu cứng đờ: “A Kiều, sao em lại ở trên xe của Định Bân?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!