Hoäc Kình mất được bốn năm, cô ta ba lần bốn lượt bị Hoäc Hướng Đông làm nhục, năm đầu tiên, hầu như mỗi ngày đều sống trong địa ngục, về sau, có lẽ là Hoắc Hướng Đông chơi chán rồi, sỉ nhục đủ rồi, dần dần, hẳn vứt cô ta sang một bên.
Một thân một mình không nơi nương tựa, muốn nuôi sống bản thân còn khó, ban đầu cô ta làm nhân viên giao hàng, một người làm trong phim trường trông thấy cô ta xinh đẹp, có vẻ cũng thông minh lanh lợi nên đã thu nhận, cô ta từng vào vai quần chúng, cũng từng làm diễn viên đóng thế, diễn vai nha hoàn, xác chết, nhưng mãi vẫn không ngóc đầu lên nổi.
Thời gian này làm trợ lí cho Dư Kiều, thấy giám đốc Kiều rất coi trọng Dư Kiều, cô cũng đã kí hợp đồng với Xán Tinh, điều mà tất cả các nghệ sĩ đều muốn có, Du Thất Nguyệt không khỏi có chút ý nghĩ riêng.
Cuộc sống này của cô ta đã chịu quá nhiều cực khổ, trên đường danh lợi, cô ta đã gặp nhiều nữ diễn viên tuy không xinh đẹp bằng mình nhưng biết nắm bắt cơ hội để vươn lên trong sự nghiệp, thậm chí còn có một đống hit, vậy thì tại sao, cô ta xinh đẹp như vậy mà lại phải chịu khổ, không thể thoát ra?
“Như vậy đi, hôm khác tôi sẽ hỏi giúp cô, nếu bên đó có ý muốn kí hợp đồng với nghệ sĩ, tôi sẽ cố gắng hết sức đề cử cô, nhưng tôi không thể đảm bảo sẽ thành công..."
“Cô Tô, cô đúng là người tốt, cô chịu giới thiệu cho tôi, tôi đã vô cùng cảm kích rồi...”
Du Thất Nguyệt cảm ơn rối rít rồi đi ra khỏi phòng của Dư Kiều, Dư Kiều định thần lại, tiếp tục chăm chỉ học thuộc kịch bản và lời thoại trước mặt.
Tạ Nhạn Hồi là đạo diễn rất nghiêm túc và có tác phong chuyên nghiệp, cũng vì vậy nên cô phải càng thêm nỗ lực, mới có thể làm việc mà không mắc bất kì sai sót nào.
Dư Tiêu Tiêu nhanh chóng biết được răng Xán I Tinh vừa kí hợp đồng với một nghệ sĩ mới từ chỗ Hạ Nghênh.
Nếu là trước kia, Dư Tiêu Tiêu vốn sẽ không quan tâm đến những việc như vậy, nhưng lần này, điều khiến cô ta không thể không để ý là, người phụ nữ mới ký hợp đồng này không chỉ giành được quyền hát bài hát quảng cáo cho Tiêu thị, mà còn ký được hợp đồng với Xán Tinh, đồng thời hưởng những điều kiện hậu hĩnh dành cho nghệ sĩ hàng đầu, chính miệng Tiêu Định Bân chủ động đề xuất.
“Hạ Nghênh, cậu có thông tin về người phụ nữ đó không?”
“Tớ còn chưa gặp cô ta bao giờ, chỉ là nghe một người chị em của tớ kể lại, cô ta rất xinh đẹp, đạo diễn Tạ Nhạn Hồi nói cô ta có nét đẹp cổ điển, đúng rồi, hình như cô ta họ Tô, tên là gì nhỉ, Tô Kiều, đúng, chính là Tô Kiều”.
Dư Tiêu Tiêu bỗng năm chặt cánh tay Hạ Nghênh: “Cậu nói, tên cô ta là gì cơ?”
“Là Tô Kiều, làm sao vậy Tiêu Tiêu?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Dư Tiêu Tiêu càng lúc càng trở nên hung dữ: “Tô Kiều, haha, lại là chữ Kiều, Dư Tiêu Tiêu tôi kiếp này không thể thoát khỏi lời nguyền này sao!”
“Cậu đang nói cái gì vậy Tiêu Tiêu...”
Hạ Nghênh dường như bị bộ dạng của cô ta dọa cho sợ, nhỏ giọng nói.
“Hạ Nghênh, cậu nhanh chóng sắp xếp cho xong, tớ phải đi gặp bằng được Tô Kiều này.
Dư Tiêu Tiêu từ từ đứng dậy, Tô Tẩm, Dư Kiều,
Tô Kiều, tất cả đều thật trùng hợp, hay là, con tiện nhân đó đã trở về từ cõi chết?
Dư Kiều vừa kết thúc buổi quay, Du Thất Nguyệt vội vàng đưa cho cô nước mật ong ấm đã pha sẵn, Dư Kiều cảm ơn rồi nhận lấy, có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế tựa nghỉ ngơi.
Thời tiết đang nóng nực, lại mấy lớp trang phục vừa dày vừa nặng, Dư Kiều nóng đến độ toàn thân ướt đẫm.
Nhưng cô không còn sức để ý việc khác, chỉ muốn tranh thủ chút thời gian trống này để nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tiêu Tiêu, này, người đang ngồi nghỉ trên ghế đó chính là Tô Kiều...”
Hạ Nghênh chỉ chỉ Dư Kiều đang ở phía không xa, thấp giọng nói với Dư Tiêu Tiêu.
Dư Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn qua, một khuôn mặt lọt vào tầm mắt, nhìn thoáng qua một cái, xác thực hơi giống A Kiều, chỉ là, A Kiều bị câm, khuôn mặt còn bị hủy hoại, làm sao mà hát, làm sao quay mv được đây?
Chưa kể, trong trí nhớ của cô ta, con khốn Dư Kiều đó lúc nào trông cũng khép nép, vừa hèn mọn vừa thấp kém, so với cô gái xinh đẹp trang điểm tinh xảo trước mặt đây, đúng là một trời một vực.
Là do cô ta nhìn gà hóa cuốc chăng? Rõ ràng bốn năm trước Dư Kiều và Tô Tẩm đã chết rồi, còn người phụ nữ hiện tại bất quá cũng chỉ là một con đàn bà dựa vào thân xác để trèo cao mà thôi.
Dư Tiêu Tiêu giơ tay, nhẹ nhàng vuốt tóc mai, sau đó, cô ta khoác tay Hạ Nghênh, từng bước đi tới : “Ai là người phụ trách ở đây?”
“€ô là...”
“Mở lớn con mắt chó của cô ra mà nhìn xem, đây là con dâu cả của nhà họ Tiêu, là vợ của chủ tịch Tiêu các người!” Hạ Nghênh chỉ vào người đàn ông trước mặt, kiêu ngạo nói.
“Mợ Tiêu?”
“Anh từng gặp mợ Tiêu chưa?”
“Chưa từng gặp..."
Mấy nhân viên ở đó đều ngơ ngác nhìn nhau, dường như không thể tin được, người phụ nữ với vẻ ngoài không có gì nổi trội lại còn kiêu căng ngạo. mạn này lại là mợ Tiêu - người rất được cưng chiều và có địa vị cao ở nhà họ Tiêu sao.
“Mấy người mù hết rồi phải không? Còn không mau kêu người phụ trách của các anh đến đây!”
Hạ Nghênh cao giọng hét lên.
Tiếng ồn ào ở bên này nhanh chóng khiến Dư Kiều để ý.
Cô mở mắt ngồi dậy, trong nháy mắt thấy được Dư Tiêu Tiêu ăn mặc sang trọng.
Dư Kiều bỗng nhắm mắt lại, như thể bị kim đâm, đồng tử cũng hơi co lại.
Nếu không phải vì đã có Bé Con, cho dù phải liều cả cái mạng này, cô cũng sẽ quay về báo thù Dư Tiêu Tiêu và Triệu Như.
Tất cả những gì mẹ con bọn họ đã làm với Tô 'Tẩm và cô, chúng sớm đã khắc sâu vào lòng cô, cả đời này cũng không thể quên.
Dư Kiều không ngờ sẽ gặp lại Dư Tiêu Tiêu nhanh đến vậy, còn trong hoàn cảnh như thế này.
Dư Tiêu Tiêu cũng nhìn cô, nhưng chỉ mới nhìn thoáng qua, cô ta liền nhìn đi chỗ khác một cách mỉa mai.
Người phụ trách rất nhanh đã đến, thấy Dư Tiêu Tiêu, lập tức cung kính nói: “Thưa mợ Tiêu, sao cô lại đến đây... mau qua bên này, phim trường lộn xộn, nhỡ làm cô bị thương...”
Đáy mắt Dư Tiêu Tiêu không khỏi nổi lên vài tia đắc ý, nhưng vẫn kiêu căng nói: “Không cần, hôm
nay tôi đến chỉ có một việc, ông là người phụ trách đúng không?”
“Vâng, tôi là người phụ trách ở đây...”
“Sa thải người phụ nữ đó đi, Tiêu thị không cần cô ta, Xán Tinh cũng không cần đến cô ta”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!