Tự tôn, lòng tự trọng thì có tác dụng gì? Chúng có thể trả nợ cho bố mẹ cô ta không? Có thể cho cô †a một cuộc sống tốt hơn không?
Nếu đã không thể thì cô ta còn cần giữ lại làm chỉ?
Tuy Hoàng Kiện Trung xấu xí, tuổi tác cũng cao, nhưng ông ta có tiền, so ra còn giàu hơn nhà họ Dư. Dư Châu so với ông ta thì không là cái thá gì cả, cô ta mà đi theo Hoàng Kiện Trung thì sẽ không bị thiệt thòi gì.
Huống hồ, dựa vào dung mạo, tài năng của cô †a, thêm tiền cùng các mối quan hệ của Hoàng Kiện Trung thì sau này chắc hẳn cô ta sẽ có chỗ đứng ở thủ đô.
Cô ta sẽ không còn thua kém Tô Kiều nữa.
Chu Man Quân ngắt máy, cô ta đứng bên ven đường rồi ôm chặt cánh tay mình.
30 phút sau, một chiếc xe sang màu đen đã đỗ bên cạnh cô ta. Tài xế xuống xe rồi mở cửa, cô ta nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi ngồi lên xe, sau đó đã bị Hoàng Kiện Trung ôm chầm vào lòng.
Chu Man Quân thấy rất chán ghét nhưng không đẩy ông ta ra, mà để mặc cho bàn tay to lớn của ông ta giữ lấy eo mình rồi sờ soạng khắp cơ thể.
Cô ta biết từ giờ trở đi, cuộc đời của mình đã hoàn toàn thay đổi.
Mà người hại cô ta phải đến bước đường này chính là Tô Kiều.
Sẽ có một ngày, cô ta bắt Tô Kiều phải trả giá... nhất định ngày đó sẽ đến!
Dư Tiêu Tiêu lại một lần nữa tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Trong giấc mơ, Dư Kiều và Tô Tẩm đã cháy thành than chỉ còn lại bộ xương khô đã tìm đến cô ta để đòi mạng. Cô ta liều mạng bỏ chạy nhưng không thể được, sau đó đã bị bàn tay xương khô của Dư Kiều túm chặt lấy cổ...
Cô ta hét lên rồi ngồi bật dậy, sau đó há miệng thở dốc. Từ hôm gặp Tô Kiều kia ở phim trường, sau đó nghe cô nói câu “không sợ ma gõ cửa”, cô ta không còn giấc ngủ nào ngon nữa.
Dư Tiêu Tiêu bò xuống giường, sau đó cầm điện thoại gọi cho Triệu Như.
“Sao thế con, đang đêm hôm thế này...
“Mẹ ơi, Tô Tẩm và Dư Kiều đã bị thiêu chết từ bốn năm trước rồi đúng không?”
“Sao tự dưng con lại hỏi chuyện này, đương nhiên là mẹ con nó chết cháy rồi, chính mắt mẹ nhìn thấy thi thể mà...”
Bàn tay cầm điện thoại của Dư Tiêu Tiêu run bần bật: “Mấy hôm trước, con gặp một người phụ nữ. Con cứ thấy một là cô ta là Dư Kiều sống lại, hai là người biết rõ chuyện năm xưa. Mẹ còn nhớ không, lúc Dư Kiều mới chết, khắp nơi ở đây đều bàn tán về tin đồn kia. Mẹ thử nói xem có phải chính cô ta là người tung tin năm đó không...
“Tiêu Tiêu, con bình tĩnh lại rồi nói rõ ra xem nào, là người phụ nữ nào cơ...”
“Mẹ, người đó do đích thân Tiêu Định Bân tuyển vào mấy hôm trước. Anh ấy còn ký hợp đồng nghệ sĩ với cô ta, mà trong tên của cô ta cũng có chữ Kiều, là Tô Kiều. Hơn nữa, cô ta có đôi mắt giống hệt A Kiều. Nếu không phải cô ta có thể nói năng lưu loát, con còn tưởng là A Kiều chết đi sống lại nữa đó...”
“Tô... Kiều?”
Triệu Như ngồi bật dậy trên giường, tim bà ta đập như đánh trống, tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Triệu Như ôm ngực nói: “Con đừng cuống lên vội, để mẹ bảo bố con đi nghe ngóng”.
“Con sợ lắm mẹ ơi, hôm nào con cũng mơ thấy ác mộng. Con mơ thấy hồn ma của Dư Kiều về tìm con đòi mạng, cứ thế này khéo con chết mất...”
“Bùa trừ tà mẹ cho con đâu? Con lấy cất ở đầu giường ấy...”
“Chẳng có tác dụng gì cả, con để ngay dưới gối đây mà có ăn thua gì đâu...”
Dư Tiêu Tiêu bật khóc nức nở, Triệu Như bị tiếng khóc của cô ta làm cho da đầu tê dại: “Được rồi, con đừng khóc nữa, không con về nhà vài bữa đi, mẹ cho người đi đón con...”
“Mẹ, con muốn Tô Kiều đó cũng chết quách đi giống Dư Kiều. Con là bà chủ nhà họ Tiêu, cả đời này sẽ là vậy, không ai được cướp mất vị trí này của con...
“Đồ ngốc này, con có Dự An, nó là cháu trưởng của nhà họ Tiêu thì con còn sợ gì nữa?”
“Dự An có thân với con đâu! Cả năm qua, nó còn chưa gọi mẹ tiếng nào...”
“Thăng bé mới bốn tuổi thôi, mẹ nói cho con biết, nếu đến một đứa trẻ bốn tuổi mà con cũng không dỗ được thì mẹ nghĩ con đừng mong giữ được vị trí của mình nữa”.
“Con đã dùng đủ mọi trò rồi, nhưng nó không thân với con, giờ Định Bân còn không cho con về nhà kia kìa..."
Nói rồi, Dư Tiêu Tiêu lại bật khóc, Triệu Như nhíu mày quát: “Khóc lóc cái gì? Có gì phải khóc? Dù sao thì Dự An cũng từ bụng con mà ra, con là mẹ ruột của nó, nhà họ Tiêu có thể làm gì con nào? Lế nào lại tách mẹ con con ra chắc?”
Dư Tiêu Tiêu dần nín: “Giờ con phải làm sao? Mẹ, con hết cách thật rồi...”
“Con cứ về nhà mấy hôm để điều chỉnh lại tâm trạng đi. Sau đó hàng ngày hãy đưa đón Dự An đi học, trẻ con dễ dụ lắm, con cứ tốt với nó, chiều theo ý nó là nó sẽ dần thân với con thôi”.
“Nhưng lần nào nhìn thấy con, thằng bé cũng ngó lơ...”
“Nó càng phớt con thì con càng gần lại, dần dà rồi nó sẽ thân với con thôi”.
Dư Tiêu Tiêu nghĩ đến gương mặt lạnh băng của Tiêu Dự An giống với Tiêu Định Bân, sau đó không nhịn được tức, nhưng cô ta vẫn nói: “Con biết rồi.
Triệu Như tắt máy rồi nằm xuống, nhưng mãi sau không ngủ được.
Tô Kiều, Dư Kiều, Tô Tẩm... Lễ nào...
Bà ta cảm thấy rùng rợn, sau đó vớ điện thoại gọi cho Dư Văn Xương, nhưng bên kia đã tắt máy.
Triệu Như biết giờ chắc chắn ông ta đang hú hí với hồ ly tinh ở bên ngoài nên càng bực hơn.
Bây giờ, nhà họ Dư lên như diều gặp gió. Nhờ ánh hào quang của nhà họ Tiêu mà Dư văn Xương đã không còn là chàng rể nghèo ăn bám nhà vợ nữa, đương nhiên cũng không còn là mối tình đầu ngọt ngào của bà ta nữa...
Triệu Như không thể nhịn được nên đã đập mạnh điện thoại xuống đất.
Hai thi thể cháy đen năm đó, Dư Văn Xương và bà ta đều mặc định là Dư Kiều và Tô Tẩm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!