Làn váy xếp li thành từng tầng, tay áo dài thướt tha buông trên bả vai, còn có những đóa hoa sơn trà được thêu trên nền vải với vài viên ngọc trai sáng bóng.
Toàn bộ đều thể hiện sự duyên dáng và uyển chuyển của phương Đông.
Phụ nữ phương Đông rất thích ngọc trai, từ xưa đến này đều như vậy.
Văn Hi nhìn lễ phục rồi quay về trước gương hóa trang quan sát Dư Kiều.
Nhìn cô gái trẻ trong gương có gương mặt điển hình của người phương Đông, lông mày thanh mảnh, đôi mắt hạnh trong suốt, gương mặt tinh xảo, nhưng không phải kiểu gương mặt sắc nét đang được yêu thích hiện nay, bờ vai thẳng tắp, chiếc cổ thon thả, tuy vóc dáng không quá cao nhưng vì eo thon chân dài nên tỷ lệ rất đẹp, lại càng thấy rõ dáng người.
Như cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Văn Hi, Dư Kiều cũng hiếu kỳ nhìn anh ta trong gương.
Văn Hi bất giác cười nói: “Mắt nhìn của Định Bân không tệ, bộ váy này đúng là làm riêng cho cô”.
Dư Kiều rung động trong lòng, vừa nãy khi nhìn thấy chiếc váy này, cô lập tức bị thu hút rồi, cô rất thích nó! Từng chỉ tiết, từng đường nét, cô đều rất thích, vốn dĩ cô còn nghĩ chiếc váy này cũng là do nhân viên Xán Tinh chuẩn bị, không ngờ lại là do Tiêu Định Bân chọn.
“Váy đã nhiều chỉ tiết, vừa đủ đẹp rồi, trang điểm và trang sức không cần quá rườm rà”.
Văn Hi gọi nhân viên đến, anh ta tạo kiểu cho mái tóc dài thả trên vai Dư Kiều thành một búi cao sau đầu, rồi lại chỉnh sửa phần tóc còn lộn xộn trước trán.
Dư Kiều rất ít khi làm tóc như vậy, lúc mới đầu nhìn, cô vẫn thấy chưa quen lắm, nhưng sau khi Văn Hi chỉnh tóc xong, nhìn bản thân trong gương có chút xa lạ, nhưng cũng cảm nhận được vẻ đẹp lộng lẫy.
“Quả nhiên, gương mặt cô rất tinh xảo, là kiểu mặt nhỏ cổ điển, phù hợp với gương mặt của cô”.
Văn Hi quan sát trước sau một hồi rồi bảo trợ lý lấy dây ruy băng khá dài đến.
Anh ta so sánh màu sắc trong gương, cuối cùng chọn một dây cột màu xanh da trời.
Dây ruy băng dài buộc vào búi tóc sau đầu, tai đeo một đôi bông tai ngọc trai to chừng ngón tay cái, ngoài ra cũng không phối hợp thêm gì cả.
Cuối cùng là trang điểm, Văn Hi cũng không trang điểm quá đậm, lông mày vẫn dựa theo dáng mày vốn có, chỉ dậm thêm một chút màu đậm, kẻ mi một đường, phía đuôi hơi xếch lên trên, màu mắt chọn tông đỏ cổ điển, Văn Hi chỉ dùng đầu ngón tay chấm nhẹ đuôi mắt cô, cảm giác dịu dàng trang nhã lập tức được bộc lộ.
Gương mặt được trang điểm nhẹ, kiểu tóc và trang sức đơn giản, màu môi phải đậm hơn một chút để không bị lễ phục lấn lướt.
Văn Hi chọn màu anh đào, tô son xong, anh ta bỗng có chút xúc động, dùng son môi màu anh đào vẽ một hoa đào nhỏ giữa trán Dư Kiều.
Gương mặt trong gương vốn đã đẹp khiến người ta động lòng, bỗng chốc lại trở nên sống động như một bức tranh hoàn mỹ.
Văn Hi dường như rất hài lòng, ánh mắt đầy ý cười vui vẻ không giấu nổi: “Nhìn cô Tô trang điểm như vậy lại khiến tôi nhớ đến một người quen cũ ngày xưa.
Nói thật thì nhìn Dư Kiều lúc này lại có chút giống vẻ ngoài và khí chất với mẹ ruột của Tiêu Định Bân lúc trẻ.
Chỉ là người đã mất, Văn Hi cũng không muốn gợi nhớ đến chuyện đau lòng, mau chóng đứng dậy, nói với mọi người: “Giúp cô Tô thay trang phục đi”.
Đợi Dư Kiều được hai nữ trợ lý giúp thay đồ xong, thời gian đến lúc cô lên sân khấu chỉ còn lại bốn mươi phút.
Đỗ Thất Nguyệt từ bên ngoài trở về, hâm mộ nhìn Dư Kiều lúc này đã trở nên xinh đẹp rực rỡ khiến người ta mê mẩn, một lúc sau mới lên tiếng: “Vừa nãy là màn biểu diễn của hai minh tinh Hollywood, còn một tiết mục nữa, chúng ta sắp lên sân khấu rồi”.
Dư Kiều hít sâu một hơi, sau khi trải qua quá trình trang điểm vừa dài vừa đủ quy cách cao cấp như vậy, cô cũng cảm nhận rõ ràng được Tiêu Định Bân rất coi trọng đoạn phim và bài hát tuyên truyền lần này.
Mà chính vì coi trọng như vậy, khiến cô cảm thấy trách nhiệm trên vai lại càng nặng nề hơn.
Cô không thể để xảy ra sự cố gì, cô nhất định phải hoàn thành buổi biểu diễn tối nay với trạng thái tốt nhất.
Cho dù thế này thì Tiêu Định Bân đã tin cô, giao cơ hội lần này cho cô, cô không thể làm hỏng, nhất định phải đáp trả hoàn hảo.
“Chị Tô, tối nay cô đẹp thật đấy... đẹp hơn hẳn mấy ngôi sao đang nổi trên tivi cơ...
Đỗ Thất Nguyệt kìm nén hâm mộ trong lòng, liên tục khen ngợi.
“Thất Nguyệt nói không sai, cô Tô trang điểm như vậy thật sự rất động lòng người..."
“Là nhờ đôi tay anh Văn Hi có khả năng làm ảo thuật thôi”.
“Vậy thì cũng phải có vốn liếng tốt mới được thành quả xuất sắc như vậy”.
Mấy người Đỗ Thất Nguyệt xung quanh khen không ngừng, cô ta không nhịn được mà tưởng tượng, nếu bản thân mặc lễ phục như vậy, trang điểm như vậy, nhất định cũng sẽ không thua kém Tô Kiều bao nhiêu, chẳng phải đều nói người đẹp vì lụa sao, từ nhỏ đến lớn cô ta cũng đã xinh đẹp rồi, cô ta không tin mình không so được với Tô Kiều.
Chỉ cần cho cô ta một cơ hội, nhất định cô ta sẽ làm tốt hơn cả Tô Kiều.
Đỗ Thất Nguyệt nghĩ đến đây, bất giác có chút buồn bực, lúc trước Tô Kiều đồng ý sẽ giúp đỡ tiến cử cô ta đến Xán Tỉnh, nhưng mãi đến hôm nay vẫn không có tin tức gì, có lẽ cô ta không nên hy vọng quá nhiều, dù sao, phụ nữ đều có lòng ghen ty, ai biết có phải Tô Kiều cũng sợ Đỗ Thất Nguyệt cô ta đây thật sự có một ngày nổi danh sẽ đè ép cô, nên căn bản không muốn giúp cô ta không?
Dư Kiều nhắm mắt điều chỉnh nhịp thở, trong lòng nhẩm lại lời bài hát một lần cuối.
Đối với những suy nghĩ trong lòng của ¡_ Đỗ Thất Nguyệt, đương nhiên cô cũng 4 không biết gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!