Dư Kiều bị bất ngờ rùng mình một cái, theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng cả cơ thể to lớn của anh đang đè nặng lên người cô, hai tay còn ôm chặt lấy eo cô, Dư Kiều không thể cử động, cũng không cách nào vùng thoát ra được, trên người anh nồng nặc mùi rượu xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, mọi thứ quá đỗi quen thuộc với cô.
Dù đã bốn năm trôi qua.
Dư Kiều ngoảnh mặt đi, vành mắt hơi đỏ, anh vùi đầu vào hõm vai cô, hít lấy mùi thơm trên người cô như một đứa trẻ tham lam, chỉ vì một tiếng A Kiều đó mà đã khiến trái tim cô không kiềm chế được mà trở nên mềm yếu, không cách nào đẩy anh ra.
Nhưng rất nhanh, Dư Kiều cảm nhận được trạng thái của anh có gì đó không đúng, đôi môi vốn nóng bỏng của anh bỗng trở nên lạnh lẽo, bàn tay đang siết chặt eo cô cũng dần lạnh cóng không có sức lực.
Thậm chí hô hấp của anh cũng ngày càng yếu ớt, trong lòng Dư Kiều vừa luống cuống vừa hoảng sợ, liên tục gọi anh: “Chủ tịch Tiêu, chủ tịch Tiêu...”
Nhưng cả người Tiêu Định Bân dựa vào cô, không có bất kì phản ứng nào.
Dư Kiều đưa tay lên, đầu ngón tay run rẩy chạm vào mặt anh: “Tiêu Định Bân...”
Cô nhẹ vỗ vào mặt anh, hình như anh đã hé mắt ra, nhìn cô một cái nhưng đó chỉ như là ảo giác của cô.
Dư Kiều lo lắng, dùng sức đẩy cơ thể nặng nề của anh ra khỏi mình, muốn đứng dậy tìm người giúp đỡ, nhưng những ngón tay thon dài lạnh lão. của anh đã nắm lấy một ngón tay của cô.
Dư Kiều giật mình, đột nhiên nghĩ tới đêm ở trong quán bar, bệnh cũ của anh tái phát đã cắn môi cô, sau khi hút máu cô, anh mới dần bình tĩnh trở lại...
Cô không có thời gian suy nghĩ, lập tức cắn vào cổ tay mình, sau đó nhỏ từng giọt máu chảy ra từ vết thương vào miệng anh.
Máu tươi chảy vào miệng Tiêu Định Bân, thân thể đang mềm nhũn bỗng nhiên khẽ run, ngay lập tức, anh ra sức hút lấy máu của cô như một đứa trẻ bị bỏ đói.
Dư Kiều chịu đựng cơn đau ở cổ tay, mặc cho anh nuốt xuống dòng máu nóng hổi chảy trong cơ thể mình.
Cuối cùng, nhiệt độ cơ thể anh đã trở lại bình thường, hơi thở cũng dần ổn định.
Dư Kiều bụm chặt cổ tay từ từ đứng dậy, liếc. nhìn Tiêu Định Bân đang chìm vào giấc ngủ say, lúc này mới đi ra khỏi phòng.
Sáng sớm, chiếc du thuyền chuẩn bị bắt đầu cuộc hành trình ba ngày ba đêm.
Sau bữa tiệc đêm qua, hầu hết các vị khách trên tàu vẫn còn mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng Dư Kiều lại bị Nhất Niệm đánh thức.
Cô cố gắng tỉnh táo để rời giường, sau khi cho con gái đánh răng rửa mặt thì hai mẹ con lên nhà ăn tầng hai ăn sáng.
Lúc đi, cô gọi điện thoại cho Lâm Gia Nam, nhưng đầu dây bên kia lại báo điện thoại đang trong trạng thái tắt nguồn.
Nhà ăn rất ít người, chỉ có một vài vị khách, bữa sáng tự phục vụ trông vô cùng ngon mắt, sau khi lấy một ít thức ăn cho vào đĩa, Dư Kiều đưa Nhất Niệm tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ để ăn bữa sáng.
Bên ngoài cửa sổ, một chàng trai trẻ trông giống nghệ sĩ đứng trên boong thuyền đang cầm máy ảnh chụp ảnh, Dư Kiều thấy thế liền lẳng lặng kéo Nhất Niệm ra phía sau.
Hồi còn ở Thụy Sĩ, cư dân bên đó rất kiêng ky việc đưa hình ảnh và thông tin cá nhân của trẻ em lên mạng, ở bên đó lâu, cô cũng bị ảnh hưởng rồi biến thành thói quen, nhìn thấy ống kính thì sẽ che chăn cho Nhất Niệm theo bản năng.
Người thanh niên đứng trên boong thuyền chụp cảnh trời biển một lúc rồi cầm máy ảnh đi chỗ khác, Dư Kiều thấy anh ta đã đi thật rồi, mới bình tĩnh thưởng thức bữa sáng ngon lành với Nhất Niệm.
Lúc này trên tầng cao nhất của du thuyền.
Nghe tiếng gõ cửa, Dư Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn người đàn ông tuấn tú đang ngủ yên tĩnh trên giường, rồi mới lưu luyến rời tầm mắt, đứng dậy ra khỏi phòng.
“Cô chủ, đây là ảnh chụp được, chỉ là, cô ta có vẻ rất cảnh giác nên không chụp rõ được cô bé đứng phía sau cô ta”.
“Cô bé?” “Đúng, khi họ bước vào nhà ăn, tôi đã nghe thấy cô bé đó gọi cô ta là mẹ, có lế là con gái của cô ta...
Người đàn ông vừa nói hết câu, Dư Tiêu Tiêu đã giật lấy chiếc máy ảnh, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, rất nhanh đã thấy bức ảnh Dư Kiều và cô bé mặc váy công chúa đứng bên cạnh, nhưng khuôn mặt của đứa bé đã bị Dư Kiều che khuất.
“Anh thấy bé gái đó tâm khoảng mấy tuổi?”, Dư Tiêu Tiêu dò hỏi, người đàn ông đó nghĩ một lát rồi trả lời: “Trạc tuổi cậu chủ nhỏ, khoảng chừng bốn, năm tuổi...”
Dư Tiêu Tiêu chỉ thấy bên tai ong ong, gần như đứng không vững.
“Cô chủ, cô không sao chứ...”
“Tôi không sao, anh ra ngoài đi”.
Người đàn ông lặng lẽ lui ra ngoài, Dư Tiêu Tiêu ôm lấy chiếc máy ảnh, không kịp chờ nửa giây đã vội vàng xuống lầu, đi đến phòng của Triệu Như và Dư Văn Xương.
Nhất Niệm ăn xong trứng chiên, rất từ tốn lấy khăn giấy lau miệng, nói với Dư Kiều muốn đi tìm Tiêu Dự An chơi cùng.
“Để con gọi điện thoại cho Tiêu Dự An”. Nhất Niệm giơ chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay:
“Cậu ấy đã cho con số điện thoại rồi”.
Dư Kiều nghĩ Dư Tiêu Tiêu cũng ở trên thuyền, có ý muốn ngăn cản, nhưng nhìn bộ dạng hào hứng của Nhất Niệm lại thôi.
Nhất Niệm vừa treo máy không lâu, Tống Kiều đã bước vào nhà ăn.
“Trợ lí Tống!”, Dư Kiều khẽ gật đầu với anh ta coi như chào hỏi, Nhất Niệm cũng ngoan ngoãn đứng dậy chào chú Tống.
Tống Kiều cười xoa đầu cô nhóc, cười nói với Nhất Niệm vài câu sau đó mới nói với Dư Kiều: “Cô Tô, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi kêu tôi tới đón Nhất Niệm qua chơi, cô yên tâm đi”.
Dư Kiều gật đầu, dặn dò Nhất Niệm vài câu, nhìn Tống Kiều nắm tay cô bé bước đi rồi mới cầm túi xách lên phòng.
Trên đường về, cô lại gọi cho Lâm Gia Nam, lần này chuông reo, rất nhanh có người bắt máy, Dư Kiều thở phào nhẹ nhõm: “Gia Nam, vừa nấy tớ không gọi được cho cậu, tớ rất lo, lúc đó cậu đang ở đâu vậy...”
“Cô ấy đang tắm”. Đầu dây bên kia bỗng vang lên một giọng nam trầm ổn, Dư Kiều bị dọa cho nhảy dựng lên, ngay lập tức nghĩ tới người đàn ông cao ráo đẹp trai đã đưa Gia Nam đi đêm qua, lẽ nào hai người họ...
“Lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại cho cô”. Người đàn ông nói thêm một câu rồi cúp máy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!