Thậm chí cô còn không biết vì sao quần áo của mình nằm trong tay người đàn ông kia
Bị vu oan tội lỗi như thế, cô hoàn toàn không có cách nào. để chứng minh trong sạch.
“Đừng mà, Định Bân, bố mẹ biết được, họ nhất định sẽ đánh chết Dư Kiều...”
Dư Tiêu Tiêu vội vàng cầu xin, Tiêu Định Bân lại chẳng hề dao động: “Tiêu Tiêu, em không cần phải cầu xin anh vì loại người này, không đáng”.
Anh nhớ tới dáng vẻ quần rách áo manh của Dư Kiều thì lại thấy ghê tởm, đặc biệt là khi cô ta còn ở giữa một đám đàn ông, chuyện này càng làm anh muốn nôn.
Làm sao mà anh có thể đồng tình thương hại chứ?
“Định Bân, em xin anh, Dư Kiều có sai thật, nhưng cũng không phải tội chết, em xin anh đừng đuổi con bé về, anh phạt nó thế nào cũng được: Nhốt, đánh, mắng... cái gì cũng có thể... em xin anh...”
Dư Tiêu Tiêu như sắp khóc, Tiêu Định Bân không kiềm được mà thở dài một tiếng, xoa xoa tóc mai của cô ta: “Tiêu Tiêu, em lương thiện quá...”
“Em vẫn luôn coi Dư Kiều là em gái của mình...” Tiêu Định Bân cúi đầu trầm tư một lúc, gọi quản gia: “Dựa theo gia pháp của nhà họ Tiêu, làm ra cái loại chuyện như thế này thì người hầu phải bị xử phạt thế nào?”
Quản gia vội nói: “Cậu chủ, đều bị đuổi việc ngay lập tức, vĩnh viễn không được quay trở lại nhà họ Tiêu”.
“Định Bân..”, Dư Tiêu Tiêu nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tiêu Định Bân: “Em xin anh, đừng đuổi Dư Kiều đi, anh cứ phạt con bé đi...”
“Cậu chủ, trước đây nhà họ Tiêu chúng ta có hình phạt với người hầu phạm phải gia pháp kiểu này”.
"Nói!"
“Lúc trước kia, nếu người hầu nhà họ Tiêu phạm phải tội thông dâm thì đánh mỗi người ba mươi roi, nhốt lại bảy ngày, nếu sau bảy ngày mà không chết thì đày tới chỗ làm việc nặng...”
Quản gia nói, len lén trộm liếc Tiêu Định Bân một cái: “Nhưng sau này, cụ tổ nhà họ Tiêu chúng ta đã bỏ gia pháp này đi, nếu phạm phải thì cứ đuổi việc thôi”.
“Định Bân... em không muốn Dư Kiều đi”. Dư Tiêu Tiêu ôm cánh tay Tiêu Định Bân, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
“Vậy thì cứ xử theo gia pháp đi” “Định Bân, ba mươi roi, làm sao Dư Kiều chịu nổi...”
“Tiêu Tiêu, nếu em lại cầu xin cho cô ta, anh sẽ đuổi cô ta đi ngay lập tức, người như vậy mà được giữ lại nhà họ Tiêu, anh phá lệ rồi!”
Dư Tiêu Tiêu thấy anh tức giận thì cúi thấp đầu không dám nói nữa.
“Cô Dư, cậu chủ nhà tôi đã nhượng bộ vì nể mặt cô, cô cũng đừng làm cậu chủ nhà tôi phải khó xử”.
Vành mắt Dư Tiêu Tiêu ửng đỏ, cô ta gật gật đầu: “Tôi biết rồi”.
“Cô Dư, cô đối với người hầu như thế đã đủ tốt rồi, là cô †a tự mình phạm sai lầm, tự làm tự chịu, cô cũng đừng phải phiền lòng”.
Quản gia rời đi, để hai người ở lại với nhau, sau đó lạnh giọng ra lệnh người hầu trói Dư Kiều và tài xế Triệu Cường trói lại.
Rồi ông ta thỉnh ra gia pháp chưa đụng đến đã nhiều năm của nhà họ Tiêu, một cây roi bằng da trâu mềm lóe lên tia sáng lạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!