Tiêu Định Bân chợt cười khẩy một tiếng, sau đó chậm rãi tiến lên, bờ môi mỏng của anh mỉm cười, còn giọng nói thì rất bình tĩnh: “Cô định bảo chính cô đã cứu tôi ở bờ sông Khê La vào bảy năm trước ư2”
Dư Kiều gật đầu, cuối cùng trong ánh mắt như chết lặng của cô đã hiện lên một chút tia sáng.
Cô vốn không định nói chuyện này ra, vì cô nghĩ như vậy sẽ là làm việc tốt đòi báo ơn.
Nhưng cô sắp chết rồi, mà cô không thể chết thế này được...
“Tôi chưa từng gặp ai khiến người khác chán ghét như cô”, Tiêu Định Bân lạnh mặt nhìn Dư Kiều, vẻ ghét bỏ trong đáy mắt anh không thể che giấu.
“Tiêu Tiêu làm gì cũng muốn bảo vệ cô, tối nay cô đã làm ra chuyện đáng xấu hổ ở nhà tôi nhưng Tiêu Tiêu vẫn ra mặt nói đỡ cho cô, nhưng cô đang làm gì đây hả?”
“Bảy năm trước, người cứu tôi ở thôn Khê La là Tiêu Tiêu, cô ấy coi cô là chị em thân thiết nên mới kể chuyện này cho cô biết, nhưng cô lại lôi nó ra để lừa tôi à?”
“Đúng rồi, nếu Tiêu Tiêu và tôi không quen nhau thì chắc tôi sẽ bị cô lừa thật mất, nhưng giờ tôi đã biết sự thật rồi, cũng biết cô gái tối đó là Tiêu Tiêu, suy tính của cô thành công cốc rồi... Cô khiến tôi phát sợ lên được, đúng là mắc ói!”
Dư Kiều nghe anh nói vậy thì chợt sững người.
Rõ ràng người cứu anh vào bảy năm trước là cô, tại sao giờ lại thành Dư Tiêu Tiêu?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!