Cơ thể vẫn đang vùng văng của chị Ngô lập tức run lên, mặt chị ta tái mét... sao chị ta lại đắc tội với người như vậy chứ!
Quản gia sai người ném chị Ngô vào tầng hầm rồi khoá lại.
Lúc cửa đóng lại, chị Ngô giật miếng rẻ nhét trong miệng ra rồi quỳ xuống liên tục dập đầu nói: “Tôi sai rồi, là tôi có mắt như mù, quản gia, ông xin cậu chủ cho tôi với...”
Quản gia cười lạnh nhìn chị ta: “Giờ mới biết mình sai à? Muộn rồi, ngoan ngoãn ở lại đây đi, các ngày tháng tươi đẹp của cô kết thúc rồi”.
Chị Ngô trơ mắt nhìn quản gia bỏ đi, toàn thân chị ta mềm nhữn ngã xuống đất.
Rõ ràng chị ta chỉ dạy dỗ A Kiều thôi, sao lại thành đắc tội với hai nhân vật lớn rồi tự chặt đứt tiền đồ của mình thế này?
Xử lý đám người làm xong, Tiêu Định Bân lập tức xin lỗi bà lão: “Cháu xin lỗi bà, bà vừa về đã thấy chuyện không hay rồi”.
Tiêu Phượng Nghỉ vỗ vào tay Tiêu Định Bân rồi nói: “Sức khoẻ của cháu không tốt, người lớn trong nhà lại ít nên đám người làm mới tự tung tự tác như vậy, cháu phải cho người quản lý chặt vào”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!