Huống chỉ, cô không thể nói cho anh biết, bảy năm trước cô chính là người đã cứu anh bên bờ sông, anh cũng là người cô luôn yêu.
Ánh trăng xuyên qua bóng cây tạo thành từng mảnh lốm đốm trên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, cô nhắm mắt lại ngẩng cao đầu.
Trong giây tiếp theo, làn da đột nhiên trở nên lạnh lão.
Dư Kiều giật mình, giống như một con mèo con sợ hãi, cố gắng chạy trốn khỏi anh.
Bàn tay to lớn của Tiêu Định Bân muốn ngăn cô lại, nhưng vô tình nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trên khuôn mặt của cô gái.
Sau một lúc, cuối cùng anh cũng buông cô ra và dần bình tĩnh lại.
Anh đang làm gì vậy, hôn một người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy trong khi say.
Làm sao anh có thể đối diện với Dư Tiêu Tiêu được.
Càng làm cho anh khó có thể tin được chính là, tại sao anh hết lần này đến lần khác thương hại cô gái này. Thậm chí đêm nay, anh bị cô mê hoặc đến mức sỉ mê.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!