Đi xuống lầu, Dư Kiều đứng trên bậc thang nhìn người đàn ông cách đó không xa. Người đó cũng nhìn cô, lập tức bóp điếu thuốc trong tay đi, vẫy tay với cô: “A Kiều...”
Đáy mắt Dư Kiều hiện lên vẻ ngờ vực, cô thật sự không quen với người đàn ông này, nhưng sao anh ta làm như thể rất thân quen với cô thế?
“A Kiều, sao lại không đến đây?”
Người đàn ông khẽ cười, sau đó đi về phía Dư Kiều.
Khi anh ta đi đến gần, Dư Kiều mới nhìn thấy rõ, người đàn ông này cực kỳ đẹp trai, vẻ đẹp của anh ta khác hoàn toàn với Tiêu Định Bân.
Đôi mắt anh ta dài hẹp, mặc dù là đang cười nhưng lại đầy vẻ tà khí và ương ngạnh, như thể mọi thứ trên thế giới này đều không thể lọt vào mắt anh ta.
Hiếm khi có một gia đình danh giá nào lại nuôi dạy được một người đàn ông kiêu ngạo, tùy tiện như vậy.
Chẳng hạn như Tiêu Định Bân, con người anh như một viên ngọc được dày công mài giữa, được gọi là hình mẫu của thiếu niên anh tài.
“Không giống lúc trước lắm..”, người đàn ông nhìn chằm chằm Dư Kiều: “Nhưng đôi mắt này, anh vừa nhìn đã nhận ra ngay”.
“Anh... là ai?”
Dư Kiều khó khăn nói, chỉ có ba chữ nhưng cô lại nói rất chậm như đã cố hết sức rồi.
Đáy mắt người đàn ông hiện lên ý cười không đứng đắn, sau đó đột nhiên biến mất.
Anh ta bước đến trước đè lên vai Dư Kiều: “Sao giọng em thành như vậy? Ai bắt nạt em sao, A. Kiều... em nói cho anh nghe, ông đây sẽ đánh chết hẳn”.
Dư Kiều lắc đầu: “Bị... bệnh”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!