Trái tim cô đau thắt, lại dùng sức rút tay mình lại.
Chắc chắn Tiêu Định Bân lại nghĩ là cô cố ý dụ dỗ Tiêu Bình Sinh rồi.
Có lế trong mắt anh, cô mãi mãi là một người nham hiểm, luôn thích quyến rũ đàn ông, là một người phụ nữ vô liêm sỉ.
“Để tôi dẫn A Kiều đi bôi thuốc”, Dư Tiêu Tiêu đứng lên, cười nói với Tiêu Bình Sinh: “Dù sao A Kiều cũng là con gái, sẽ xấu hổ”.
Tiêu Bình Sinh chỉ đành bước sang một bên.
“Bi thôi A Kiều, chị dẫn em đi bôi thuốc!”, Dư Tiêu Tiêu ngoài mặt mỉm cười nhẹ nhàng năm lấy tay Dư Kiều.
Dư Kiều không giấy ra nữa, cô cúi thấp đầu, đi lên lầu với Dư Tiêu Tiêu, cánh cửa phòng vừa đóng lại, cô đã bị tát một bạt tai.
Dư Kiều che mặt, nhãn nhịn cơn đau không muốn để nước mắt rơi xuống.
“Đê tiện!”, Dư Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, đột nhiên xoay người chạy đến tủ đựng đồ ở một bên, lấy hộp kim chỉ ra rồi chọn cây kim dài nhất trong đó.
Dư Kiều vô thức lùi lại, trước đây ở nhà Dư, mỗi khi Dư Tiêu Tiêu không vui thì sẽ dùng kim đâm cô, dù Dư Kiều có thể nhãn nhịn thế nào thì cũng là một cơ thể bằng xương bằng thịt, sao cô có thể không sợ hãi cơn đau này chứ?
“Ngậm chặt miệng lại cho tao, nếu mày dám lên tiếng để người khác nghe thấy, tao sẽ cho người đánh chết Tô Tẩm rồi ném cho chó ăn đấy”.
Dư Kiều dán chặt lưng vào cánh cửa đằng sau, nhắm mắt lại.
“Con đê tiện không biết xấu hổ, người như mày mà cũng muốn quyến rũ Định Bân, dụ dỗ Tiêu Bình Sinh sao?”, Dư Tiêu Tiêu vừa hung hăng chửi rủa, vừa mặc kệ mọi thứ, đâm loạn kim vào người Dư Kiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!