Dư Kiều lắc đầu.
“Nghe nói cô không thoải mái, đã đỡ hơn chưa?”
Dư Kiều khẽ gật đầu.
Lúc này Tiêu Bình Sinh mới kh cười: “Vậy thì tốt.
Cô gái trước mặt mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt đã hơi ngả màu, nhưng bộ quần áo cũ đơn giản cùng với gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của cô lại khiến người ta động lòng hơn hẳn quần là áo lụa trang điểm phấn son.
Trong phòng cô chưa mở đèn, chỉ có đèn đường cách đó không xa và ánh trăng rọi vào gương mặt cô.
Tiêu Bình Sinh nhìn gương mặt nhỏ nhắn đeo khăn trước mắt, nhớ đến vết sẹo đỏ ửng dữ tợn kia, trong lòng lại cảm thấy thương tiếc.
Anh ta lấy một lọ thuốc mỡ màu xanh lá nhạt từ trong túi đưa cho cô: “Thuốc mỡ này có công dụng xóa sẹo rất tốt, sau này cô nhớ mỗi ngày bôi theo hướng dẫn, nếu dùng có hiệu quả thì cô lại nói với tôi, tôi sẽ nhờ bạn gửi”.
Dư Kiều mím môi, chậm rãi đưa tay nhận lấy thuốc mỡ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!