"Chồng à, sao anh lại tới đây?"
"Đến đón cô."
Đến đón cô, hay nhân cơ hội gặp người tình bé nhỏ?
Chung Lê ngọt ngào nói: "Chồng tôi thực sự yêu tôi."
Phó Văn Thâm nói: "May mắn lắm được cưới cô, đương nhiên phải quý rồi."
Giọng điệu của anh không có gì nổi bật, lặp đi lặp lại đến mức nghe có vẻ mỉa mai.
Chung Lê:
Cô thì thầm với Phó Văn Thâm: "Anh không phiền nếu tôi khoe khoang một chút về anh đúng không. Phụ nữ chúng tôi cũng có lòng tự trọng mạnh mẽ, cũng phải thể hiện ra bên ngoài, không thể so sánh với người khác."
Cô luôn có một loạt lý do, khoe khoang cũng phải hùng hồn.
Sợ rằng Tống Thanh Mạn sẽ nghe thấy, cô cúi xuống rất gần, khi cô nói, hơi thở của cô phả vào tai Phó Văn
'Thâm, mang theo mùi lựu dịu dàng và ngọt ngào.
Phó Văn Thâm tháo găng tay da cừu, đôi mắt anh lướt qua khuôn mặt ngọt ngào của cô.
Cô vừa uống nước ép lựu nhuộm rượu, đôi môi của cô cũng có màu đỏ lựu lấp lánh, Phó Văn Thâm dừng lại và nhìn đi chỗ khác.
"Không phiền."
Anh nhướng mắt liếc nhìn người đàn ông đang đứng trước ghế của cô cúi người nói chuyện.
Anthony vẫn hối hận vì một người phụ nữ xinh đẹp như vậy đã kết hôn sớm và trở thành một người phụ nữ của gia đình, thật là phung phí của trời. Khoảnh khắc nhìn thấy cô lao vào người đàn ông đó, anh ta chợt nhận ra răng sự hối hận của anh ta thực sự là thừa.
Người đàn ông đứng ở đối diện anh ta, thân cao cũng không kém bao nhiêu, tướng mạo phi thường xuất chúng, khí chất cao quý phi phàm, thoạt nhìn không phải người bình thường, ánh mắt liếc nhìn, có loại lưỡi dao sắc bén cảm giác.
Quả nhiên rất keo kiệt. Anthony lui về phía sau nửa bước, cười nói với Tống
Thanh Mạn: "Đạo diễn Tống, nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi thay quần áo trước."
'Tống Thanh Mạn tắt máy, vỗ tay nói với nhân viên: "Thu dọn đi!"
Mạnh Nghênh đã tự mình chén gần hết gà rán, chỉ khi Phó Văn Thâm đến mới biết, nghe nói rằng họ đã chọn một nhà hàng đồ ăn Nhật Bản rất nổi tiếng.
Cô ôm bụng đã no nê, đau lòng: “Anh không thể nói sớm hơn sao?"
Khi Phó Văn Thâm và Tống Thanh Mạn không chú ý, Chung Lê và cô ấy đã cùng nhau thì thầm: "Vừa rồi cô ta hợp tác với người mẫu nam để gài bẫy tớ, nhưng tớ thông minh nên không bị lừa."
Mạnh Nghênh càng cảm thấy đau lòng: "Chuyện tốt như vậy sao cậu không gọi tớ?”
"Cậu còn mặt mũi nói à, không phải đã nói là sẽ vì tớ mà xông pha chiến đấu à? Tớ thấy trong mắt cậu chỉ có gà rán thì có."
Bốn người cùng nhau đi đến nhà hàng, ngồi xuống, sau khi gọi món xong, bầu không khí trên bàn đột nhiên rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi đến kỳ lạ.
Mạnh Nghênh nhìn xung quanh một lượt và nhận ra một vấn đề~—
Loại Tu La tràng này, bộ phim của ba người bọn họ, thì rốt cuộc là tại sao mình lại ở đây?
Bây giờ có vẻ đã quá muộn để đi rồi, cô ấy chỉ có thể †ận lực thu nhỏ chiếm diện tích của bản thân lại, hiểu chuyện ngoan ngoãn làm một người không liên quan, đợi ở đây và chuẩn bị cho bất kì tình huống nào.
Trong trường hợp đối đầu trực diện, cô ấy cần phải bảo vệ công lý.
Cô giữ im lặng, trong khi Chung Lê đối mặt với loại Tu La tràng này rất bình tĩnh, nếm thử các món ăn một cách duyên dáng và theo thói quen ra lệnh cho những người xung quanh.
"Tôi muốn uống súp cua tuyết, cho tôi một bát." 'Tống Thanh Mạn lập tức nói: "Tôi giúp cô..."
Sau khi nói xong, cô ta thấy Phó Văn Thâm đồng thời giơ tay lên và nhận ra rằng Chung Lê đang nói chuyện với anh ta.
Phó Văn Thâm từ phía đối diện liếc nhìn, Tống 'Thanh Mạn lặng lẽ rút tay về.
Mạnh Nghênh làm người thứ tư đi ra để làm dịu bầu không khí, đưa bát của mình ra: “Cô múc cho tôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!