Sofa trong phòng khách được đặt ở ba phía, ông cụ và Phó Trường Định ngồi trên sofa dài ở giữa, hai vợ chồng Phó Trường Vệ và Nghiêm Đường thì ngồi ở phía bắc, sofa phía đối diện vẫn còn trống, là vị trí để dành cho họ.
Bầu không khí nhà họ Phó có bao nhiêu nghiêm túc thế?
Lúc nhỏ Mạnh Nghênh có tới làm khách một lần, ngồi khép nép trên sofa không dám cử động, ông cụ Phó. vì để tỏ ra mình hiên hậu ân cần đã hỏi cô ấy kỳ thi cuối kỳ được bao nhiêu điểm, Mạnh Nghênh suýt nữa đã bị dọa khóc.
Trải nghiệm trong hai giờ ngắn ngủi đã tạo thành một bóng đen to lớn trong lòng cô ấy, cô ấy sợ hãi tránh còn không kịp nhà họ Phó mà người khác tranh nhau nịnh bợ lấy lòng, từ nhỏ đã tỏ rõ tình cảm sâu đậm trân quý không khuất phục trước tiền bạc.
'Thế nhưng Chung Lê lại không sợ hãi luống cuống chút nào, thậm chí còn không cần Phó Văn Thâm dẫn, đã tự mình đi tới lần lượt tặng những món quà mình đặc. biệt mang cho trưởng bối một cách đầy hào hứng.
“Con sau khi bị thương đã quên rất nhiều chuyện, lâu rồi không về làm tròn đạo hiếu, nhưng con không phải cố ý, mọi người cũng đừng giận con nha. Con đã mua khăn choàng cho mọi người, bây giờ tuyết rơi rồi, bên ngoài rất lạnh, phải chú ý giữ ấm.”
Những chiếc khăn choàng cô chọn cho ba người đàn ông đều là màu tối, cùng một nhãn hiệu, nhưng khác màu hoặc kiểu dáng: “Ông nội lớn tuổi rồi, khá sợ lạnh, chiếc khăn dày nhất là tặng ông. Cha chắc thích màu sắc đơn thuần, đơn giản nhẹ nhàng; chiếc khăn caro đậm chất Anh hơn này, thích hợp với bác.”
Cuối cùng cô đưa riêng cho Nghiêm Đường, còn dùng tay che lại thì thâm nói nhưng mọi người đều có. thể nghe thấy: “Mẹ, mẹ không giống với họ, của mẹ là đẹp nhất, cũng là mắc nhất.”
Nghiêm Đường: “.....
'Tặng xong khăn choàng, cô ngồi lại bên cạnh Phó Văn Thâm, khép hai chân lại, tay chồng lên đặt lên đâu gối, đoan trang lại ngoan ngoãn.
Ý muốn của Phó Trường Vệ là gọi Phó Văn Thâm về hỏi, nhưng bây giờ lại anh trực tiếp dẫn Chung Lê về, vì thế mà không tiện hỏi trước mặt cô.
'Trong khoảng thời gian ngắn phòng khách vô cùng im lặng.
Không đợi mấy trưởng bối nghĩ ra chủ đề gì đó để quan tâm, Chung Lê đã tự mình bắt chuyện trước, hỏi Phó Trường Vệ: “Lần này cha nghỉ phép bao lâu?”
“Hai tuần.” Phó Trường Vệ nói.
Chung Lê: “Ồ, vậy tụi con phải về nhà ở cạnh cha thường xuyên hơn.”
Con trai lớn như vậy rồi cũng chưa từng nói phải ở bên cạnh ông ta nhiều hơn, Phó Trường Vệ không thích ứng được mà hắng giọng.
Chung Lê lại hỏi ông cụ: “Ông nội, có phải ông cũng rất thích câu cá không?”
Ông nội Phó hỏi: “Sao cháu biết?”
“Cháu nhìn thấy cần câu của ông.” Chung Lê chỉ chỉ dụng cụ câu cá tựa vào một bên tủ trong phòng khách, “Ông nội cháu cũng rất thích câu cá, để hôm nào cháu giới thiệu cho hai người làm quen, như thế thì sau này hai người có thể làm bạn, cùng nhau đi câu cá rồi.”
Ông nội Phó vốn chính là bạn câu với ông nội cô không biết nên trả lời như thế nào, cũng hắng giọng.
Chung Lê lại chuyển sang Phó Trường Định, khí chất trên người thương nhân và quân nhân là không giống nhau, dáng người Phó Trường Định ở độ tuổi này cũng được coi như là chăm sóc rất tốt, mặc dù đã hơn nửa đời người, nhưng ngược lại rất có sức hấp dẫn và sự thành thục lắng đọng.
“Bác, hình như cháu đã nhìn thấy bác ở bữa tiệc rượu hôm đó.” Lúc đó Chung Lê không nhận ra ông ta, chỉ liếc nhìn từ phía xa, nghiêng đầu nghĩ một lúc, Hôm đó có phải bác mặc bộ đồ vest caro màu xanh đậm không? Rất đẹp trai.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!