Anh đưa hai tay ra ôm lấy eo của Chung Lê, thấy vậy cô cũng tự giác đưa tay ra ôm lấy anh.
Phó Văn Thâm một tay bế cô ra khỏi giường lớn, sau đó vén chăn lên và nhét cô vào.
Chung Lê bị trùm kín chăn đến tận cằm:
Anh cũng chu đáo quá rồi.
Thực sự không có lời giải thích nào khác.
Hôm nay có buổi kiểm tra lại, vào buổi chiều, Phó Văn Thâm dành chút thời gian quay về đón cô và cùng cô đến bệnh viện.
Liệu trình kiểm tra vẫn giống như trước đây, sau khi làm xong, chủ nhiệm Hoàng lại hỏi cô một vài vấn đề.
Gần đây Chung Lê gặp một số điều kỳ lạ, chẳng hạn như những điều mà cô nhớ rõ ràng nhưng Phó Văn Thâm lại nói không tồn tại.
Cùng với cảm giác quen thuộc lạ thường trong lúc tập khiêu vũ, thỉnh thoảng còn có một vài hình ảnh xuất hiện thoáng qua trong đầu khi cô xoay người hoặc nhảy lên.
Giống như một một đoạn phim ngắn, có lúc là bên cửa sổ sát đất trong phòng luyện tập, có lúc là cây hòe ngoài cửa sổ, hay đàn chim bay lượn vào buổi sớm mại...
Những hình ảnh đó biến mất rất nhanh, nhưng cô. chưa bao giờ học khiêu vũ, thì tại sao cô lại nhảy trong phòng tập.
Những điều này nằm ngoài logic mà cô có thể giải thích, Chung Lê nghĩ rằng chuyện này nhất định có liên quan gì đó đến chuyện mất trí nhớ của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!