Các nhân viên xôn động đến mức các giám đốc điều hành cấp cao ở hai hàng đầu tiên không thể ngồi yên, bọn họ ngồi ở xa không biết chuyện gì đã xảy ra, thậm chí họ còn nghỉ ngờ liệu có nội ứng muốn dùng rút thăm trúng thưởng để làm náo động không!
Trong sự chú ý của mọi người, lần rút thăm giải thưởng bí ẩn cuối cùng cũng bắt đầu, trên màn hình lớn các con số bắt đầu chạy, số thứ tự không ngừng nhảy lên.
Ba hai một- Di chuyển dừng lại.
"Số 1019." Người dẫn chương trình đọc ra dãy số, "Số 1019 là ai?"
Chung Lê nhìn tấm thẻ trên tay, rồi lại nhìn Phó Văn Thâm.
Hiểu rồi.
Mặc dù đó là một chiếc hộp đen nhưng Chung Lê thừa nhận là mình rất hạnh phúc.
Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, quay người lại đối mặt với mọi người, giữa tiếng kêu rên nói "Sao lại không phải tôi cơ chứ?”,, sau đó vén váy lên chào mọi người một cách duyên dáng.
Người dẫn chương trình lớn tiếng hô to: "Chúc mừng cô Chung! Cảm tạ Phó tổng đã tài trợ giải thưởng thần bí!"
Tiếng khóc và tiếng hú từ từ ngừng lại, mọi người mới nhận ra giải thưởng bí ẩn gì đó, hóa ra là chủ tịch chỉ tiền để làm vợ mình vui.
Sau khi hoạt động kết thúc, người dẫn chương trình thông báo địa điểm tổ chức tiệc tối, công ty thống nhất sắp xếp phương tiện đi về khách sạn.
Chung Lê được Phó Văn Thâm nắm tay và đang chuẩn bị rời đi thì một nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh chạy đến và hỏi: "Phó tổng, tôi có thể chụp một bức ảnh cho hai người không?"
Phó Văn Thâm nghiêng đầu nhìn cô, Chung Lê vui vẻ nói: "Được."
Phó Văn Thâm nói, "Chụp đi."
Khi nhiếp ảnh gia hỏi vấn đề này, anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, nghe vậy, anh ta kinh ngạc lùi lại hai bước, không dám nói hai người phối hợp như thế nào, sau khi tìm được góc chụp ưng ý thì nhanh chóng nhấn nút chụp.
Không tốn công tìm cảnh đẹp, không cố ý tạo hình.
Hai người tùy ý nắm tay nhau, Chung Lê nhẹ nhàng nghiêng đầu dựa vào Phó Văn Thâm và khẽ mỉm cười trước ống kính.
Đăng sau họ là các nhân viên đang rộn ràng rời khỏi hội trường, tạo thành một bối cảnh đầy màu sắc và huyền náo, bọn họ một trằng một đen, như thể sinh ra là để dành cho nhau.
Chung Lê đã cùng Phó Văn Thâm tham dự bữa tối sau đó.
Bọn họ khi đi hai người khi về một đôi, và Phó Văn Thâm luôn mang theo Chung Lê bên cạnh.
Mọi người đều ngầm hiểu mà đối với Chung Lê một mực kính trọng, một số cấp dưới hiểu chuyện, khả năng quan sát lời nói và cách cư xử của họ rất giỏi, mở miệng một tiếng “bà chủ” mười phần thuận miệng.
Phó Văn Thâm nghe nhưng không bao giờ nói gì.
Chung Lê mang thân phận "Vợ chủ tịch" cùng mọi người hòa đồng như cá gặp nước.
Ngày hôm đó cô cùng mọi người trong bữa tiệc uống một chút rượu, nên có chút mệt mỏi, về đến nhà cô liền tằm rửa, rồi năm trên giường rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Trong ý thức mơ hồ, cô cảm giác Phó Văn Thâm lại hôn cô, vì từ khi cô từ bệnh viện trở về, mấy ngày nay anh thường sẽ như thế này .
Chung Lê ngơ ngác ngoan ngoãn ngẩng đầu phối hợp để anh hôn mình.
Động tác của Phó Văn Thâm rất nhẹ nhàng và ôn nhu, cô bị hôn từ từ lại buồn ngủ, nhưng cô vẫn không quên nhắc nhở anh: "Nhớ đổi túi cho em."
Phó Văn hôn một cái lên khóe môi cô: "Được."
Hôm sau là thứ bảy, Phó Văn Thâm dành thời gian ở nhà với CÔ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!