Cho đến ngày 30 tết.
Công ty đã chính thức nghỉ Tết, Phó Văn Thâm đã rời công ty lúc 5 giờ 30, khi Chung Lê nhận được điện thoại của anh thì cô đang ở trong phòng tập.
Phòng tập múa của nhà họ Chung là do Chung Khởi Ninh đã đặc biệt xây cho Tần Nghiên năm xưa, bên ngoài cửa kính sát sàn hình tám góc là một bãi cỏ xanh, cây hoa hòe già và những loại hoa cỏ đều do chính tay ông ấy trồng, những bông hoa và cây cối đó vẫn luôn được chăm sóc rất tốt, và ngày càng tươi tốt theo năm tháng.
Trong lúc tập vũ đạo nhìn ra ngoài đó, cả bốn mùa đều có phong cảnh khác nhau.
Chung Lê nhận điện thoại, ngồi xuống ghế, cầm khăn lau mồ hôi, cầm lấy ly trà hoa hồng và hoa atiso đỏ mà dì Trần vừa mang vào.
"Anh tan làm rồi à?”
Phó Văn Thâm nói "Ừm', Chung Lê nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại, sau đó anh nói: "Anh đến đón em."
Chung Lê lập tức trở nên khổ sở, giọng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Tối nay em phải ăn tối với gia đình."
Vào đêm giao thừa, cô đương nhiên phải ở nhà để ăn bữa cơm sum họp với gia đình và cùng đón giao thừa, nhưng cô và Phó Văn Thâm đã nhiều ngày không được gặp nhau rồi.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Phó Văn Thâm đột nhiên nói: "Hôm nay là ngày thứ năm."
"Ngày thứ năm gì?" Chung Lê đứng hình trong vài giây và bỗng chốc hiểu ra —— cô và Phó Văn Thâm đã 5 ngày không gặp nhau rồi.
Sao người này cũng đếm từng ngày trên đầu ngón †ay sao?
Mặc dù sự diễn đạt của anh rất xúc tích, nhưng cô cũng hiểu được những điều anh không nói ra, cô dùng giọng ngọt ngào đáp lại: “Em cũng nhớ anh.”
“Vậy sao?” giọng điệu của Phó Văn Thâm không dao. động, “Khó mà nhận ra.”
Chung Lê: "... Sự hờn giận của anh có thể nhiều hơn nữa không?
"Ngày mai có họ hàng đến nhà, thím ba và Chung Tình sẽ tiếp đón, em không cần ở nhà, ngày mai em sẽ qua với anh."
Phó Văn Thâm không có ý kiến, Chung Lê lại phải dỗ dành anh cả buổi mới cúp điện thoại.
Nhà họ Chung rất coi trọng các dịp lễ lộc, ông bà cụ tuổi đã già, ngày thường đều ngủ sớm, nhưng đêm giao thừa nhất định sẽ cùng con cháu đón giao thừa, đây là nghỉ thức vô cùng quan trọng đối với họ.
Mọi người trong gia đình sẽ không vắng mặt vào. ngày này, người em họ đi du học mấy năm nay cũng đã trở về.
Sau bữa cơm sum họp, cả gia đình ngồi trò chuyện cùng nhau, chia sẻ nỗi lòng và những chuyện đã xảy ra trong năm cũ, đây là một trình tự phải làm hàng năm.
Chung Lê nghe được một lúc, sau đó lén lút gửi tin nhắn Wechat dưới gầm bàn.
[Gọi ông xã ~~]
Sau khi gửi tin ra thì mới nhận ra mình đã gọi quen miệng, thói quen này quả thật rất khó thay đổi trong thời gian ngắn, sau đó cô đã thu hồi tin nhắn.
Không ngờ hôm nay Phó Văn Thâm trả lời rất nhanh, anh trả lời "Anh đây", nhưng sau khi Chung Lê thu hồi tin nhắn thì anh cũng đã thu hồi.
Li: [Tại sao anh lại thu hồi]
Phó Văn Thâm: [Em đã thu hồi]
Li: [Em gọi nhầm, nên gọi lại] Vài giây sau, Phó Văn Thâm mới trả lời: [Không có nhầm]
Chung Lê đưa tay chống vào cằm, nhân tiện che đi khóe môi đang nhếch lên cười.
Nhưng hành động này vẫn bị phát hiện.
Đái Văn Lệ đang tự hào kể với mọi người về những giải thưởng mà Chung Tình đã giành được trong năm nay, việc thực hiện dự án cùng với giáo sư, và phát biểu luận văn SCI v.v...
Ông bà cụ Chung đều rất vui mừng và khen ngợi: "Có vẻ như năm nay Tình Tình đã gặt hái được nhiều thành công."
Chung Tình nhìn qua phía đối diện và nói: "Vẫn là Chung Lê gặt hái được nhiều hơn, tự tìm cho mình một
tấm chồng, bây giờ còn trở thành người nổi tiếng nữa."
Cô ta và Chung Lê chỉ cách nhau một tuổi và thường gọi nhau bằng tên chứ không gọi chị em.
Chung Lê ngước mắt lên khi nghe những lời đó và nói với giọng trà xanh: 'Làm sao sánh bằng em được, tuy là chị có được tấm chồng và người hâm mộ, nhưng cũng đã mất đi rất nhiều thứ."
Ông cụ Chung thắc mắc, "Cháu đã mất gì?"
Chung Lê: "Mặt."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!