Số lần gặp mặt của cô và Hứa Dịch Châu cứ thế dần dần tăng lên, lúc Hứa Dịch Châu đưa Thập Thất đi tiêm, sẽ tiện thể đưa Sữa Bò và Bao Chứng cùng đi luôn.
Lúc Mạnh Nghênh mua đồ chơi và đồ ăn vặt cho chó nhà mình, cũng dần dần quen với việc mua thêm một phần.
Đương nhiên, hết thảy va chạm đều chỉ giới hạn ở việc lấy chó làm trung tâm.
Vào ngày nọ của một tháng sau, Mạnh Nghênh bù đầu bù cổ chạy bản thảo tăng ca đến tận tối, di động vẫn luôn để trong túi, đợi cô lấy ra mới phát hiện điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, phần lớn cuộc gọi đều là của Hứa Dịch Châu.
Trong phần tin nhắn xem trước lên là thông báo của người quản lý tài sản, Mạnh Nghênh đọc vài chữ rồi vội vã ấn vào xem.
10 phút trước, phòng của một hộ gia đình trong tòa nhà bọn họ đột nhiên bốc cháy, chuông báo cháy vang lên inh ỏi khắp tòa nhà, nhân viên phụ trách tổ chức sơ tán tất cả mọi người, trong nhóm phủ đầy các loại thảo luận.
Trong lòng Mạnh Nghênh lộp bộp, ngay tức khắc bật dậy khỏi ghế xông ra ngoài, đang định lục tìm số điện thoại của quản lý trong danh bạ điện thoại thì điện thoại của Hứa Dịch Châu gọi tới.
Cô tiếp máy, nghe thấy giọng nói có chút hổn hển của Hứa Dịch Châu: “Em có nhà không?”
“Tôi không ở nhà.” Mạnh Nghênh vừa chạy như điên vừa sốt ruột nói, “Nhưng chó của tôi đang ở nhà!”
“Đừng gấp.” Câu này của Hứa Dịch Châu không nói tiếp nữa, hình như điện thoại đã bị anh cầm ra xa, Mạnh Nghênh chỉ lờ mờ nghe thấy chút tiếng vang không mấy rõ ràng ở đầu dây bên kia, không rõ đó là gì.
Chạy đến sảnh thang máy, ngẩng đầu nhìn thang máy đang ở lầu ba, cô không kịp đợi đã chạy về phía thang bộ, lúc cô cầm điện thoại cấp tốc lao xuống cầu thang mới nhận ra Hứa Dịch Châu hẳn là đang leo cầu thang.
Nhà cô ở lầu 26.
Đợi cô chạy ra khỏi cổng đơn vị, giọng nói của Hứa Dịch Châu lại lần nữa vang lên, anh thở hồng hộc nói: “Mật khẩu nhà em.”
Mạnh Nghênh ngay lập tức báo mật khẩu cửa nhà, rất nhanh đã nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng kêu của Sữa Bò và Bao Chứng, sau đó là giọng nói có hơi xa của Hứa Dịch Châu, không biết là do không rõ hay quả thật như thế, cô thế mà lại nghe ra được vài phần dịu dàng trong đó: “Đừng sợ, cục cưng.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!