Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Vợ Nô Lệ Của Tần Thiếu

Lúc Nhạc Trúc Hạ tỉnh lại đã là chạng vạng ngày hôm sau. Cô khẽ mở mí mắt nặng trĩu ra, thân thể như bị nghiền nát, nửa mình dưới đau đớn vô cùng.

Tần Việt hết lần này đến lần khác đòi hỏi khiến khung xương toàn thân cô như nát vụn ra.

Nỗi nhục nhã nhanh chóng dâng lên trong lòng, ngay cả nước mắt cũng bởi phẫn uất mà chảy xuống, lăn dài trên má.

Trong phòng không thấy bóng dáng Tần Việt đâu nữa, nhưng vẫn còn phảng phất hơi thở thuộc về hắn.

Nhạc Trúc Hạ khóc! Bàn tay nhỏ bé nhanh chóng bịt miệng lại, nhìn thấy vết máu trinh tiết thuộc về mình, cõi lòng cô như tan nát.

Nhạc Trúc Hạ cảm thấy thực sự khó thở, thậm chí dấy lên sự sợ hãi, tuyệt vọng chưa từng có. Ngay sau đó, cô đứng dậy muốn chạy xuống khỏi giường.

Cô phải rời khỏi nơi này, một phút cũng không muốn ở lại. Cái nơi này còn đáng sợ hơn cô nghĩ.

Nhưng mà, hai chân cô như bị vướng chướng ngại vật liền ngã xuống giường, cũng không đứng dậy nổi. Lúc này Nhạc Trúc Hạ mới phát hiện ra cả người mình đầy những dấu hôn, trên làn da trong suốt chằng chịt những vết xanh tím.

Mỗi cái xương trên người đều như đang kêu gào đau nhức, cả người cũng cảm thấy nặng trịch. Nước mắt lại lần nữa chảy xuống thấm trên ga trải giường, thật đẹp mà cũng thật khiến người ta đau lòng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cho đến khi ánh hồng dương chiếu qua cánh cửa sổ, Nhạc Trúc Hạ cũng đã mặc lại quần áo sạch sẽ được chuẩn bị sẵn, nhưng vẫn không có chút khí lực ngồi trên thảm, tiếng khóc không khống chế được cất lên.

Một lúc lâu sau...

"Cốc cốc cốc..."

Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên.

- Tiểu thư Nhạc Trúc Hạ?

Là tiếng của Giản Mộc, có thoáng chút lo lắng. Thấy mãi cửa phòng không mở, hắn đột nhiên mở cửa ra...

Bóng dáng cao lớn vừa bước vào đã thấy Nhạc Trúc Hạ vô lực cuộn tròn người ngồi trên mặt đất. Giữa phòng ngủ, chiếc váy đen bị xé nát bị quăng một bên, còn có bộ quần áo lót trên ghế salon. Thậm chí tấm ga trải giường hỗn độn cũng nói lên hết những chuyện đã xảy ra, lại thêm vết máu rõ ràng vô cùng ám muội...

Giản Mộc nhìn chằm chằm vết máu đã khô trên ga giường, trong lòng chợt đau xót!

Sao hắn lại không biết chuyện gì xảy ra chứ!

Khi Nhạc Trúc Hạ tỉnh lại thì hắn cũng đã đến, hắn lẳng lặng chờ ngoài cửa, tiếng khóc của cô làm tim hắn đau nhói...

- Tiểu thư Nhạc Trúc Hạ...

Giản Mộc bước đến, con ngươi trầm mặc nổi lên vẻ đau lòng. Hắn ngồi xổm xuống, bóng dáng cao lớn dường như bao phủ lấy Nhạc Trúc Hạ bé nhỏ. Hắn muốn tự tay kéo cô đứng dậy...

- Đừng động vào tôi!

Nhạc Trúc Hạ đột nhiên trợn to mắt nhìn Giản Mộc, toàn thân như con thú nhỏ đang cảnh giác, phát run, khuôn mặt tái nhợt tràn ngập vẻ sợ hãi đối với người đàn ông.

- Đừng sợ, là tôi....

Hắn hạ thấp giọng nhất có thể, đưa tay khẽ vuốt mái tóc tinh tế của cô, hơi thở bình ổn, nhẹ nhàng khiến người ta yên lòng.

- Tôi là Giản Mộc, tiểu thư Nhạc Trúc Hạ, tôi sẽ không làm tổn thương cô!

Nhạc Trúc Hạ nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ thê lương, trống rỗng...

Giản Mộc cũng nhìn cô, đôi mắt thoáng xẹt qua nỗi đau đớn, trầm thấp nói:

- Tần tổng đang chờ cô ở dưới lầu.

Sắc mặt Nhạc Trúc Hạ tái nhợt, cô nhìn hắn, lập tức cảm thấy như vớ được phao cứu sinh mà cầm lấy cánh tay hắn...

- Giản Mộc tiên sinh, cầu xin anh, tôi không muốn ở đây đâu, đi đâu cũng được, tôi... tôi không muốn ở đây chút nào.....

- Tôi xin lỗi, tôi không làm trái mệnh lệnh được.......

Giản Mộc hạ thấp giọng mình xuống nhất có thể mà nói.

Nói rồi, Giản Mộc xoay người rời đi. Nhạc Trúc Hạ ở một mình trong căn phòng rộng lớn này, cô khóc đến nấc nghẹn. Một lúc lâu sau, cô mới vào nhà vệ sinh để rửa mặt rồi chậm chạp đi xuống.

Cô đứng phía sau lưng Tần Việt, không nói lời nào mà lẳng lặng nhìn hắn. Bỗng Tần Việt cất lời.

- Lại đây ngồi xuống!

Nhạc Trúc Hạ thoáng chút giật mình rồi cũng chậm rãi đi tới ngồi đối diện tầm mắt hắn. Tuyệt nhiên cô không dám nhìn lấy hắn một lần, còn Tần Việt thì cứ chẳng nói chẳng rằng mà nhìn cô chằm chằm. Hắn sai Ana bưng cho cô một tô súp, đẩy đến trước mặt cô, giọng nói vẫn lạnh băng như chưa hề có chuyện gì.

- Ăn đi rồi cùng tôi đến Cục Dân Chính!

Cô không nói gì, lẳng lặng múc từng muỗng súp lên ăn, thật lòng, cô cũng có chút đói vì hôm qua giờ cô đã ăn được gì đâu.

Một lúc sau cô cuối cùng cũng ăn xong, Nhạc Trúc Hạ theo sau Tần Việt đi đến Cục Dân Chính.

__________

Cục Dân Chính.

Từ trong xe bước ra, Nhạc Trúc Hạ không khỏi run rẩy vì ánh mắt của Tần Việt nhìn cô lúc này khác với lúc nãy rất nhiều, hít một hơi sâu.

Tần Việt nhìn cô một lúc lâu dời đi tầm mắt, nhìn về hướng khác, đi nhanh về phía cổng, môi khẽ mấp máy nói.

- Nhanh lên, tôi không nhiều thời gian.

Nhạc Trúc Hạ nghe giọng của Tần Việt không khỏi sợ hãi, hai chân còn hơi hơi đau nhưng cô vẫn cố bước đi nhanh để theo kịp Tần Việt.

Vào tới trong, hai người thu hút không ít ánh nhìn từ những người xung quanh, một nam một nữ trai tài gái sắc phải nói chỉ có trong phim, ti vi mới thấy nay khi được tận mắt chứng kiến thấy nên những người nhan sắc tầm thường không khỏi len lén nhìn, mặc khác những người đàn ông kia cũng len lén nhìn Nhạc Trúc Hạ với ánh mắt thèm thuồng.

Tần Việt vô tình thấy ánh mắt không đứng đắn của những người đàn ông xung quanh, hắn đưa ánh nhìn sắc lạnh sang nhìn họ, một sự lạnh lùng khó tả khiến mấy người họ lạnh toát cả sống lưng, liền hoảng sợ mà ngoáy đầu nhìn đi phía khác. Tần Việt đưa tay sang ôm eo cô mà tiến vào phía trong làm thủ tục.

Bắt đầu từ ngày ký tên vào giấy đăng kí kết hôn sẽ là sự châm ngòi cho những bi kịch đang chờ cô ở phía trước.

Có lẽ, cô không biết Tần Việt, hắn ta không chỉ là một thương nhân bình thường, mà hắn ta còn là lão đạo của hắc bang. Là một "tên điên khát máu", thứ hắn muốn thì phải có cho bằng được, nếu không, hắn ta sẽ không từ thủ đoạn mà giành lấy kể cả khi cướp đi một sinh mạng của ai đó.

Cô không biết cuộc sống sau này sẽ bị hắn vò, giam cầm như thế nào....

Nhạc Trúc Hạ trên xe đi về biệt thự Tần gia, cô nhìn chằm chằm vào quyển sổ màu đỏ trong tay, mắt đỏ đến lợi hại ... Cô đau buồn, đau lòng chứ không phải hạnh phúc vui sướng.

Nhìn quyển đăng ký sổ màu đỏ trước mặt mà sao tim cô lại đau nhói như thế này...

Nhạc Trúc Hạ hít một hơi thật sâu, khôi phục lại gương mặt lạnh của mình mà không nói gì hay tỏ thái độ gì.

Nhấn Mở Bình Luận