Như có thần giao cách cảm, Tần Việt bỗng quay đầu sang nhìn cô, hắn vứt điếu thuốc đang hút dở trên tay xuống, thong thả bước đến ngồi bên cạnh đầu giường, bàn tay to lớn vỗ vỗ vào mặt cô mấy cái, khiến cô tỉnh ngủ hẳn.
- Đ..đau...
- Dậy rồi thì mau thay đồ, theo tôi xuống lầu!
Mắt Tần Việt nhìn chăm chăm vào người Nhạc Trúc Hạ, khiến cô phải uể oải mà ngồi dậy.....
[.....]
Tại phòng khách của Tần gia.
Đôi mắt Tần Việt như lưỡi kiếm đảo qua khuôn mặt của từng người đang bị trói trước mặt hắn, cuối cùng dừng trên người gã da đen…
- Tôi muốn......cánh tay của hắn!
Tần Việt dừng một chút, con mắt lạnh lẽo như xuyên thấu khuôn mặt trắng bệch của từng tên còn lại rồi lạnh lùng ra lệnh:
- Lấy đôi chân hắn!
- Cánh tay trái!
- Đôi mắt!
- ......
- Vâng, Tần thiếu!
Hàng loạt mệnh lệnh từ Tần Việt vang lên khiến cho bầu không khí nơi đây vô cùng áp bức, ngột ngạt. Tần Việt, hắn ta như Diêm Vương vậy, "ta phán ngươi canh ba chết tuyệt đối sẽ không để ngươi sống đến canh bốn!".
Vẻ mặt của Giản Mộc không hề mất tự nhiên, dường như đối với chuyện này đã quá quen thuộc.
Ngược lại, mấy người kia đều đã hoàn toàn choáng váng!
Tần Việt liếc mắt đến trước mặt Tư Tuyết nhìn khuôn mặt tái nhợt của bà ta thì cười lạnh một tiếng, đôi đồng tử lạnh băng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng sợ của bà ta, giọng hắn hờ hững, nói:
- Tôi sẽ không lấy cánh tay của bà, cũng không lấy đôi chân bà......
Tư Tuyết như là được cứu thoát, vẻ mặt thả lỏng mà thở phào nhẹ nhõm, lúc tờ mờ sáng bà ta đã bị người của Tần Việt bắt đến đây, cứ ngỡ hắn ta sẽ trừng phạt bà vì dám động đến Nhạc Trúc Hạ, nhưng xem ra bà lo xa quá rồi. Con nhỏ Nhạc Trúc Hạ này chỉ xứng đáng làm một con người ở thôi, chứ đừng nói đến là Tần phu nhân đích thực.
- Cám ơn Tần thiếu, cám ơn…...
Tần Việt gương mặt lạnh lẽo, hắn cười lạnh một tiếng, đáy mắt lộ lên vẻ nguy hiểm khó lường, không để Tư Tuyết nói thêm, hắn liền ngắt lời.
- Nhưng tôi chưa nói là sẽ tha cho bà mà......
- Ha...hả?
Tư Tuyết đột nhiên kêu lên sợ hãi, chưa kịp phản ứng lại đã thấy Tần Việt đi đến bên cạnh Giản Mộc…...
- Tư Tuyết, bà có gương mặt yêu tinh như vậy, khẳng định là rất thích câu dẫn đàn ông, cho nên, vì để cảm ơn bà đã tận tình "chăm sóc" cho vợ tôi, tôi giúp bà thỏa mãn dục vọng vậy!
- Cái gì cơ? Tần thiếu, ngài muốn làm gì?
- Lát nữa bà sẽ biết!
Sau khi Tần Việt dứt lời, Giản Mộc lấy từ tay tên vệ sĩ ra một lọ thuốc, lấy vài viên thuốc ra rồi nhét hết vào miệng Tư Tuyết. Sau đó Giản Mộc cầm một ly nước hung hăng đổ vào họng buộc Tư Tuyết nuốt hết chúng.
Tư Tuyết hoàn toàn choáng váng, hai chân đều run lên…Bà ta biết, hôm nay e là bà ta khó thoát rồi. Vốn dĩ bà ta định đổ hết mọi tội lỗi cho Tử Sâm, nhưng xem ra quá muộn rồi, bây giờ bà ta cũng chẳng biết gã tình nhân đó đang ở nơi nào nữa.
Hơn thế nữa, không phải bà ta không biết lọ thuốc vừa rồi là gì, đó là loại mị dược có tác dụng vô cùng đáng sợ......
Vậy mà Tần Việt hắn lại cho Giản Mộc ép bà ta nuốt trọn đến sáu bảy viên?
Tư Tuyết cảm thấy tuyệt vọng tột độ! Tại sao mà mọi chuyện lại trở thành như vậy?
Một khi những viên thuốc này phát tác, vậy thì bà ta.....vạn kiếp bất phục!
Tần Việt hả hê nhìn vào vẻ mặt tuyệt vọng của Tư Tuyết, hắn vỗ vỗ vào mặt bà ta, nói:
- Tôi thích điệu bộ này của bà lắm! Tư Tuyết, đây là do bà đã dám chạm vào giới hạn cuối cùng của tôi! Không ai được phép đụng vào người của tôi nếu chưa được tôi đồng ý, bà hiểu không?
Tần Việt hung hăng đẩy mạnh người Tư Tuyết ra, khiến bà ta chới với ngã chỏng vó.
Tư Tuyết mặc kệ bản thân trông chật vật ra sao, một mực nhìn Tần Việt với ánh mắt cầu xin van nài. Vào thời khắc này, mọi tôn nghiêm đều không là gì cả! Quan trọng là bà ta không thể thất thân xấu hổ như vậy được!
- Tần thiếu....tôi biết lỗi rồi, xin ngài......giúp tôi tìm bác sĩ, làm ơn giúp tôi......loại mị dược này chỉ được bán ở chợ đêm, dược hiệu mạnh gấp nhiều lần so với bình thường.. tôi sẽ không chịu đựng nổi! Làm ơn....
Tư Tuyết tuyệt vọng nhìn Tần Việt:
- Chỉ cần ngài buông tha cho tôi, tôi thề, tôi sẽ không bao giờ đụng đến Nhạc Trúc Hạ nữa! Tôi tuyệt đối sẽ biến mất khỏi tầm mắt của ngài!
- Quá muộn rồi!
Ánh mắt Tần Việt trở nên lãnh khốc:
- Người tôi chuẩn bị cho bà, đều đã tới!
Giản Mộc đứng bên cạnh, vỗ tay mấy cái, đã thấy bốn năm tên đàn ông đứng ở ngoài bước vào.
Tần Việt nở nụ cười gian ác hơn bao giờ hết, ánh mắt hắn châm biếm nhìn Tư Tuyết.
- Tư Tuyết, bà cứ thoải mái hưởng thụ đi! Đây là phần thưởng dành cho bà.....
Nói xong, Tần Việt xoay người kéo Nhạc Trúc Hạ đang đứng ngây ngốc như trời trồng rời khỏi.
Tư Tuyết nhìn những gã đàn ông kia hướng về thân thể bà ta với đôi mắt đỏ ngầu, sự tuyệt vọng của bà ta đã lên tới cực điểm!
Xong rồi, xong rồi, tất cả thật sự đã xong rồi!
Tư Tuyết vừa định mở miệng, đột nhiên cảm nhận được dưới vùng bụng của mình tựa như có một ngọn lửa bùng nổ, toàn thân nóng ran! Chính là dược hiệu đã bắt đầu phát tác......
Một người đàn ông lập tức cởi quần, lộ ra hạ thân gớm ghiếc, rõ ràng trong lòng Tư Tuyết thật sự cảm thấy ghê tởm, nhưng thân thể cô ta lại không tự chủ mà hướng về đối phương!
Trong tích tắc khi sự đau đớn xâm chiếm cơ thể, nước mắt của Tư Tuyết trào ra mãnh liệt!
Bà ta xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!
Giản Mộc thản nhiên nhìn thoáng qua Tư Tuyết rồi cũng xoay người rời đi.
Tại phòng ăn....
Lúc này Nhạc trúc Hạ vẫn chưa hết bàng hoàng, cô đăm đăm nhìn Tần Việt, một lúc sau nhẹ nhàng lên tiếng.
- Anh.....anh không cần làm vậy đâu......
Cô lúc này nên vui mừng hay lo lắng đây?
Vui mừng là vì hắn giúp cô trả thù, còn lo lắng là vì hắn là người đàn ông thực sự quá nguy hiểm và tàn nhẫn.
- Em không cần? Bọn họ đêm qua đã hành hạ em thế nào em có nhớ không?
- Tôi.....tôi.....thật sự không sao mà....
Mặc dù cô rất hận Tư Tuyết nhưng cô muốn tự mình trả thù bà ta chứ không phải dựa vào Tần Việt, huống hồ gì hắn cũng có khác mấy người bọn họ là mấy đâu.
Hôm qua còn lạnh lùng vứt bỏ cô giữa đường vắng tanh như vậy, hôm nay lại cho cô ngủ ở giường của hắn, hắn lại còn giúp cô trả thù nữa khiến cô cảm giác có chút không yên trong lòng.
Tần Việt ngồi bên cạnh quan sát nét mặt của cô nãy giờ, ánh mắt sắc bén lộ ra chút suy tư, như có thể đọc ra những gì cô suy nghĩ nãy giờ, hắn cất giọng đầy châm chọc.
- Đừng nghĩ tôi không biết em đang suy nghĩ gì trong đầu!
Nhạc Trúc Hạ mở to đôi mắt xinh đẹp mà nhìn hắn, hắn như nào mà có thể đọc được suy nghĩ của cô.........
Tần Việt khẽ vuốt ve mái tóc suôn mượt của cô như vuốt lông một con mèo, hắn rất thích mái tóc này, khi chạm vào có cảm giác mềm mại, thư thái khó tả, môi mỏng cong nhẹ, ánh mắt thâm thúy không thể nhìn rõ ý vị.
Hắn là người đàn ông bá đạo, lại có ham muốn chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ, hắn rất ghét những người tự ý động vào bất cứ cái gì mà chưa có sự cho phép của hắn. Một khi đã phạm phải thì hắn tuyệt đối sẽ không tha.
Nhạc Trúc Hạ thấy hắn không nói gì, vẫn ngồi im bất động thì tò mò ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt cô và hắn chạm nhau, khiến cô có chút khẩn trương mà ngồi thẳng lưng. Tần Việt dường như không quá để ý đến việc đó, hắn nghiêm túc nói:
- Người phụ nữ của tôi có quyền bướng bỉnh, nhưng nhất định không được dễ dàng bị người khác ức hiếp như vậy. Tôi tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ của mình phải bận lòng vì bất cứ chuyện gì, em hiểu chứ?
Nhạc Trúc Hạ nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, cô không rõ ý tứ trong lời nói của hắn có nghĩa gì. Nhưng trong lòng lại cảm thấy an tâm phần nào.......