Ánh nến vụt tắt dần, bếp than hồng cũng dần mờ đi, bia cạn, thức ăn cũng không còn. Thời điểm đêm đã về khuya yên tĩnh, sóng vỗ rì rào. Những cánh cửa lều đã đóng kín, ai cũng đã nằm chìm vào trong giấc ngủ. Đôi môi thi thoảng hé nụ cười, chắc hẳn đang chìm trong những giấc mơ hạnh phúc.
Ánh mặt trời loé sáng từ vùng biển lấp ló, bình minh rạng rỡ báo hiệu cho ngày mới sắp tới.
Chiếc lều nhỏ Hạ Như Yên hé mở xuống, cô bước ra, hai tay vươn vai. Bỗng từ đằng sau một bàn tay ôm nhẹ từ phía sau. Theo vô thức cô quay đầu lại, hai đôi môi khẽ mỉm cười. Anh vươn người về trước hôn nhẹ nụ hôn bên má cô như để chào buổi sáng đầy ấm áp.
Hạ Như Yên hỏi: “sao anh thức sớm vậy?”
Châu Gia Việt ghé bên tai cô thì thầm: “anh muốn cùng em đón bình minh.”
Hai cánh tay nắm chặt nhau, cùng bước đến tản đá rồi chậm rãi đi xuống bên bãi cát vàng.
Tay nắm chặt, chân chậm rãi chạy quanh trên bãi cát, tiếng sóng vỗ rì rào vô tận. Họ cảm nhận rõ hơi thở đối phương, thi thoảng quay đầu nhìn nhau.
Rồi bỗng đôi chân Như Yên đứng sững lại, tay cô buông nhẹ cánh tay anh, nhặt lấy cành cây khô. Châu Gia Việt bước thêm mấy bước nhặt lên một cái cây khác.
Hai đôi môi chợt mỉm cười, hai đôi chân đứng cạnh nhau, bờ lưng cúi xuống, tay giữ chặt cành cây và đặt nó xuống sát mặt cát. Dần dần họ di chuyển ra xa rồi lại tiến đến gần nhau.
Một hình trái tim được cả hai khắc lên trên bãi cát mênh mông, trái tim ấm áp hiện lên sự yêu thương. Tự nhiên không khí lành lạnh của buổi sáng mai xua tan dần đi.
Thời điểm này mặt trời cũng đã loé sáng hẳn, cả vùng trời đỏ như than đốt. Vùng biển cũng vì thế mà có sức sống hẳn. Làn sóng ban mai nhẹ nhàng xô vào bờ. Bọt nước nhảy tung lên như là đang đùa giỡn cùng sóng.
Cả cô và anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nhau trong vòng hình trái tim, cảm giác như dây tơ buộc chặt hai trái tim lại chặt hơn. Cả hai đều chẳng một ai lên tiếng chỉ nghiêng nhẹ người vào nhau cảm nhận hơi ấm và nhịp thở của đối phương. Ánh mắt nhìn về xa xăm.
Hạnh phúc có đôi khi không cần nói hay làm gì cả chỉ là ở cạnh nhau là đủ. Không cần ồn ào, vội vã chỉ cần bình yên, chậm rãi tận hưởng cùng nhau là được.
Tiếng nói từ sau lưng khiến hai người họ cùng quay đầu lại: “hai người dậy sớm để cùng nhau ngắm bình minh sao?”
Từ đằng xa Ôn Gia Long nắm tay Đoàn Mẫn Nhi bước gần tới.
Hạ Như Yên mỉm cười đáp lại: “chúng tôi hai người cần thời gian để tận hưởng hạnh phúc cho nên không gọi dậy. Không ngờ cũng thức sớm vậy sao?”
Đoàn Mẫn Nhi nở nụ cười hạnh phúc của buổi sáng mai rồi nói: “chúng tôi đang định đi lên chùa Tuệ An thắp nhang cầu nguyện. Hai người có muốn đi cùng không?”
Hạ Như Yên gật đầu: “đi chứ! Làm sao mà để hai người vượt lên trước được.”
Đoàn Mẫn Nhi chọc lại: “sao bọn tôi có thể vượt cơ chứ! Hai người đã là vợ chồng còn chúng tôi chỉ vừa mới bên nhau thôi!”
Ôn Gia Long chen vào: “điều này thì không nói trước được đâu. Ai nhanh chân người đó thắng. Biết đâu vài tháng sau chúng tôi lại có thêm em bé mới vậy há phải tôi lời hơn rồi hay sao hả?”
Đoàn Mẫn Nhi quay lại trừng mắt nhìn Ôn Gia Long, miệng đay nghiến: “anh nói gì vậy hả? Đồ lưu manh.”
Lời nói vừa dứt cô xấn tới để đánh thì anh nhanh chân chạy đi. Hai người họ rượt đuổi khắp bãi cát rộng lớn.
Đúng là mỗi cặp đôi lại có cách yêu khác nhau. Nếu Châu Gia Việt và Hạ Như Yên là êm đềm, lãng mạn thì Ôn Gia Long và Đoàn Mẫn Nhi lại sôi nổi, đấu đá. Nhưng dù thế nào thì họ vẫn dành trọn tình cảm dành cho đối phương.
Cánh tay Châu Gia Việt dang rộng ôm trọn Hạ Như Yên vào lòng, cô cũng ôm chặt lấy anh. Ánh mắt họ nhìn về phía hai người kia, môi cười lên không ngớt.
Ôn Gia Long chạy vòng tròn quanh Châu Gia Việt và Hạ Như Yên, tiếng thở gấp gáp: “hai người mau cứu tôi đi.”
Đoàn Mẫn Nhi chống hai tay bên hông, tiếng thở dốc, cô nói: “Ôn Gia Long anh còn dám chạy sao? Mau đứng lại cho em.”
Hạ Như Yên nói: “được rồi, Mẫn Nhi chúng ta mau đi lên chùa Tuệ An thôi! Đừng trách anh ấy nữa, chỉ là lời nói đùa thôi mà.”
Ôn Gia Long gật đầu lia lịa: “phải, phải, chỉ là lời nói đùa.”
Đoàn Mẫn Nhi mặt hầm hực bước đi về trước, không thèm quay đầu nhìn lại. Ôn Gia Long vội vàng chạy theo: “Mẫn Nhi à em giận anh thật rồi sao?”
Anh càng nắm tay thì bị cô hất văng đi, chân bước, mặt xịu xuống. Ôn Gia Long nói tiếp: “vậy em đánh anh đi, anh không chạy nữa đâu. Em đừng có giận có được không? Mẫn Nhi à…anh sai rồi…thật sự sai rồi.”
Đoàn Mẫn Nhi đứng sững lại, mắt lườm nhìn Ôn Gia Long: “anh thật sự biết sai rồi?”
Ôn Gia Long gật đầu lia lịa: “phải, phải…anh sai rồi. Ngàn lần xin lỗi em.”
Đoàn Mẫn Nhi thầm mỉm cười nhưng vẫn che giấu đi cảm xúc: “biết vậy còn được.”
Ôn Gia Long hỏi tiếp: “vậy là em tha thứ cho anh rồi đúng không?”
Đoàn Mẫn Nhi thoáng vội nụ cười, chân bước nhanh đi: “để xem thái độ hối lỗi của anh thế nào đã.”
Hạ Như Yên và Châu Gia Việt đi phía sau cũng phải bật cười. Như Yên lắc đầu: “Ôn Gia Long lúc nào cũng miệng nhanh hơn não, lúc nào cũng nói không kịp nghĩ rồi lại phải xin lỗi. Đúng thật là…”
Châu Gia Việt có chút đắc chí: “vậy mới thấy anh là một người tuyệt vời đúng không?”
Hạ Như Yên quay sang nhìn anh, véo nhẹ bờ má mềm mại trơn bóng của anh, khuôn mặt tỏ vẻ nũng nịu: “phải, phải, anh là người tuyệt nhất trong trái tim em.”
Hai ánh mắt, hai nụ cười, vẻ mặt đầu hạnh phúc.
Dần dần bước chân bước đi, bóng lưng dần bỏ lại bờ biển và bãi cát. Cảnh vật vẫn như thế: bãi biển xanh sóng vỗ, bãi cát vàng mênh mông, rừng cây dãy núi xanh, mặt trời nhẹ nhàng giọi ánh nắng vàng he.