Chiếc Audi rời khỏi khu chợ, rẽ hướng vào một cửa hàng hoa. Màu hoa sặc sỡ, mùi hương nhè nhẹ. Cũng vì thế mà cửa hàng ấy như nổi bật ngay giữa lòng thành phố. Người mua hoa cũng đông nghẹt.
Hoa tượng trưng cho cái đẹp và sự tốt lành. Khi bước qua năm mới ai ai cũng mong muốn bản thân mình sẽ có thành công mới, khởi đầu mới.
Hạ Như Yên chạy đến bên bó hoa cát tường, cô chọn lấy một bó đẹp nhất ôm chầm lấy. Loài hoa này tuy mỏng manh nhưng quyến rũ đến điên dại. Chỉ với cái tên Cát tường thôi đã đủ thấy may mắn rồi.
Châu Gia Việt tiến đến khoác tay qua vai và ôm cô vào lòng. Cô ngước mắt nhìn anh khẽ nở nụ cười. Cả hai rạo rực niềm hạnh phúc.
Tại biệt thự nhà họ Châu, tất cả mọi người đều ngồi bên ghế sofa nói chuyện vui vẻ. Cánh cửa mở ra, cả anh và cô cùng bước vào, tay xách nách mang đủ thứ.
Châu Gia Minh hỏi: "hai đứa đi đâu về mà mang vác đủ thứ vậy?"
Như Yên mỉm cười: "con nghe nói hôm nay cô giúp việc xin nghỉ về quê cho nên muốn vào bếp một bữa." . Ngôn Tình Sủng
Bà Vương Tú Anh nói: "sao con cứ tự làm cực cho bản thân như thế? Cứ gọi thức ăn ngoài là được thôi mà."
Hạ Như Yên cười nhẹ mà đáp tiếp: "dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng của năm cho nên con muốn có một chút ấm cúng. Mấy chuyện bếp núc này không thể nào làm khó được con đâu."
Châu Gia Luân bước tới, xách hộ mấy túi đồ trên tay Hạ Như Yên rồi nói: "để tôi giúp chị." - anh quay về phía Châu Gia Kiệt: "Gia Kiệt có muốn tham gia không?"
Châu Gia Kiệt cũng không tiện từ chối nên đành gật đầu: "được thôi dù sao hôm nay tôi cũng rảnh."
Tiếng cười vang của ông nội và bố mẹ chồng Như Yên.
Bốn đứa cháu cùng bước về phía bếp. Chưa bao giờ trong nhà họ Châu lại ấm cúm đến vậy. Tiếng dao kéo bằm, dòng nước chảy róc rách, tiếng nói, giọng cười hòa cùng nhau nghe rất êm tai.
Đôi tay mềm mại nhào bột, thi thoảng rắc thêm một ít gia vị. Hạ Như Yên đang chuẩn bị một ít sủi cảo. Món ăn cô chuẩn bị hôm nay đủ tiêu chuẩn của ngày giáp tết nhưng cũng không quá cao sang. Bởi cô nghĩ chỉ cần một bữa ăn quây quần cả nhà bên nhau như thế là đủ.
Châu Gia Luân bước đến hỏi: "Như Yên tôi đã nhặt xong hành này rồi chị còn cần giúp việc gì nữa hay không?"
Như Yên liếc nhìn quanh, rồi mỉm cười nói: "cậu có biết chiên cá không?"
Châu Gia Luân vui vẻ gật đầu: "đương nhiên là tôi biết."
Ánh lửa hồng rực cháy, chiếc chảo nhanh chóng nóng ran, Châu Gia Luân đổ một ít dầu ăn vào trong. Dầu sôi nhẹ, anh cẩn thận cho con cá đã làm sạch vào. Chiếc muỗng trên tay tưới dầu lên toàn thân. Thi thoảng lại lật qua lại. Mọi hành động đều khéo léo, chu toàn, chú cá ngập trong biển dầu vàng ươm.
Hạ Như Yên thốt lên: "Gia Luân không ngờ cậu khéo tay đến thế. Đích thực người đàn ông của gia đình."
Châu Gia Luân mỉm cười đáp lại: "ngày trước lúc còn đi du học tôi có quen một anh bạn đầu bếp cho nên có học hỏi được một ít kĩ năng."
Bột cũng vừa nhào xong thì Như Yên khiêng ra bàn, lấy thêm một ít nhân đã chuẩn bị từ trước đi về phía chiếc bàn tròn. Ba người đàn ông họ Châu cũng tiến theo cùng. Họ ngồi xuống gần cạnh nhau, một vòng tròn ấm cúng.
Hạ Như Yên hỏi: "mọi người đã từng gói sủi cảo bao giờ chưa?"
Tất cả đều lắc đầu: "chưa từng."
Như Yên bắt đầu lấy một ít bột vừa đã nhào sẵn cán mỏng ra, thêm một ít nhân vào giữa rồi cuốn lại giống hệt nửa vầng trăng sáng. Cô nói: "mọi người muốn làm thế nào cũng được, ra hình gì cũng được chỉ cần có đủ bột và nhân thôi."
Ba chàng trai cùng bắt tay vào làm, trải nghiệm mới mẻ khiến họ thích thú. Châu Gia Kiệt bỗng nhiên hỏi: "ở quê chị cũng có món này cho ngày tết sao?"
Hạ Như Yên mỉm cười đáp lại ngay: "không có, ở quê tôi đặc trưng ngày tết là món bánh chưng, bánh tét xanh."
Châu Gia Luân tò mò nên hỏi: "là loại bánh như nào?"
Như Yên đáp trả: "là loại gói từ hạt nếp bên trong có nhân đậu xanh và ít thịt mỡ. Sau đó ở ngoài sẽ bọc một ít lá chuối xanh hoặc lá dong tươi và dùng sợi giang buộc chặt. Bánh cho vào nồi thêm nhiều nước nấu trên lửa to sau khoảng bảy đến tám tiếng sẽ chín. Bánh chín sẽ được ép bằng tay tạo thành khối. Mùi vị khi ăn sẽ cảm giác mềm dẻo, thơm của thịt và đậu xanh. Những ai đã từng thưởng thức qua sẽ lòng quên được."
Châu Gia Việt cũng lên tiếng: "sao mấy lần anh về cùng em mà không thấy nhắc đến bao giờ?"
Hạ Như Yên giải thích: "thường thì ngày tết ăn mới đậm vị."
Châu Gia Luân nói đùa: "nhân vật chính còn chưa được thưởng thức không biết bao giờ mới tới lượt kẻ phụ như chúng ta. Phải không Gia Kiệt?"
Châu Gia Kiệt cười mà đáp lại: "cái này chắc phải nhờ đến sự giúp đỡ của Gia Việt rồi."
Châu Gia Việt suy ngẫm một lát rồi nói: "vậy mấy ngày nữa chúng ta sẽ cùng nhau quay về Tô Dương một chuyến. Vừa thăm gia đình Như Yên tiện thể xem ở đó ăn tết như nào."
Tiếng nói đồng thanh của anh em Gia Luân và Gia Kiệt: "cứ quyết định thế đi."
Có lẽ đã lâu lắm rồi ba anh em nhà họ Châu mới ngồi cạnh nhau nói chuyện vui đùa đến vậy.
Tiếng sôi sùng sục, hơi nóng nghi ngút, hương thơm lan tỏa cả biệt thự. Ông nội cùng bố mẹ cũng đi từ ngoài vào. Châu Gia Thành lên tiếng: "mấy đứa đang làm gì thế?"
Hạ Như Yên nhanh miệng đáp lại: "chúng con đang cùng nhau gói sủi cảo thưa ông."
Châu Gia Luân chạy đến cạnh ông nội rồi hỏi: "ông có muốn nếm lại cảm giác ngày xưa không?"
Châu Gia Thành đặt chiếc gậy xuống bên, tay lấy một phần bột xoa xoa nhẹ, ông rưng rưng: "trước đây lúc bà mấy đứa còn sống vẫn thường chuẩn bị món sủi cảo cho ngày cuối năm. Cũng lâu rồi ông chưa nếm lại mùi vị ấy."
Hạ Như Yên đáp lời: "tuy cháu không biết hương vị bà làm như thế nào nhưng cháu tin chỉ cần ăn cùng những người mình thương nhất định sẽ cảm thấy hạnh phúc."
Tiếng cười rôm rả vang lên, ba anh chàng đang lấy bột ném về phía nhau, quét lên mặt nhau. Rất nhanh chóng bột đã nhuốm họ thành màu trắng xóa. Không khí hòa cùng sự hạnh phúc. Ngày cuối năm viên mãn.
Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong, một bàn thức ăn dọn sẵn. Chiếc bàn tròn quây quần đủ ấm áp, trên gương mặt mỗi người hiện rõ niềm vui vô tận. Những ly bia nâng lên cao và chạm ngay giữa.