Buổi sáng đầu xuân nắng nhẹ, tiết trời lành lạnh. Đâu đâu cũng ngập tràn lời chúc, tiếng cười, bao lì xì đỏ rực. Người lớn nhận lời chúc, trẻ nhận lì xì. Vui sướng nhất vẫn là đám trẻ con, nụ cười hồn nhiên, ngây thơ.
Không khí tốt lành ngập cả căn biệt thự năm tầng nhà họ Châu.
Châu Gia Thành ngồi bên ghế sofa, đứng đối diện là đám con cháu.
Châu Gia Minh cùng vợ lên tiếng: "chúc bố năm mới luôn khỏe mạnh và sống thật lâu bên cạnh con cháu."- vừa dứt lời cả hai nhận ngay bao lì xì đỏ về tay.
Tiếp lời phía sau là vợ chồng Châu Gia Việt: "chúc ông một bầu trời sức khỏe, một biển cả tình thương, năm mới bớt lo toan, trọn vẹn an hưởng tuổi già."- rồi họ cùng quay về phía Châu Gia Minh: "năm mới con xin chúc: bố mẹ luôn hoan hỉ, sức khỏe thật bền bỉ, tiền thu về bạc tỉ, công danh được như ý, cả nhà cười hi hi."
Tiếng cười vang, căn biệt thự nhà họ Châu ngập tràn hạnh phúc đầu xuân năm mới.
Giọng nói lão già họ Châu đầy hớn hở: "con xem... Gia Việt nay biết nói lời mật ngọt rồi kìa."
Ngay lập tức cả hai đều nhận được ba phong bì đỏ từ ông nội và bố mẹ.
Tiếp đến là lời chúc của Châu Gia Luân: "con chúc ông bách niên giai lão, trăm năm hưởng thọ, phúc tài lộc đầy nhà, nụ cười bám đuôi đuổi mãi không hết."- anh quay về phía bố mẹ: "chúc bố mẹ vạn thọ như sơn, hạnh phúc chào đón, vận may vây quanh, tiền lộc đầy nhà."- tất nhiên anh cũng được nhận lấy bao lì xì đỏ.
Cuối Cùng là lời chúc của cháu trai út Châu Gia Kiệt: "chúc ông, chúc bố mẹ hạnh phúc viên mãn, mạnh khỏe, vui vẻ, vạn sự như ý, mọi điều tốt lành."- và anh cũng nhanh chóng nhận được phong bao lì xì.
Sau khi tất cả mọi lời chúc đã xong cả nhà họ Châu lại quây quần bên nhau. Họ cùng cắn hạt dưa, ăn miếng kẹo socola ngọt ngào của buổi sáng đầu xuân.
Không có gì hạnh phúc hơn cảnh sum vầy, không có niềm vui nào lớn hơn khi cả gia đình quây quần vui vẻ.
Hạ Như Yên liếc nhìn tất cả thành viên nhà họ Châu, cô cũng an ủi được phần nào. Tuy là nhà chồng nhưng mọi người đều đối xử với cô rất tốt, lần đầu cô có cảm nhận hạnh phúc gia đình thực sự.
Buổi chiều, cả Hạ Như Yên và Châu Gia Việt cùng rẽ vào vùng nghĩa trang ngoại ô thành phố. Trên tay cô như thường lệ ôm chầm một bó hoa hướng dương và một ít hoa quả.
Hai đôi chân cô bước lên bậc thang, ánh mắt đưa nhìn về xung quanh.
Cả hai cùng đứng lại trước bia mộ dán chung hai bức hình. Cô khom lưng ngồi nhẹ xuống, cẩn thận lau đi những vết bụi và tàn nhang, đặt bó hoa tươi xuống, soạn một ít hoa quả ra.
Cô nhìn di ảnh bố mẹ, khóe mi cay cay. Bàn tay run run cô chạm khẽ lên bức hình trên bia mộ. Giọng run run nói: "bố, mẹ chúng con đến rồi. Hai người ở dưới đó ăn tết có vui không? Năm nay con vui lắm vì con có anh ấy và còn cả gia đình nhà họ Châu. Họ rất yêu thương con."
Châu Gia Việt khom nhẹ lưng đỡ cô đứng dậy, anh ôm cô vào lòng: "bố, mẹ con xin hứa sẽ chăm sóc cho Như Yên thật tốt, sẽ không để cô ấy phải chịu bất cứ điều gì. Bố mẹ hãy yên tâm giao cô ấy lại cho con."
Câu nói khiến Như Yên thấy ấm lòng hơn hẳn; cô rưng rưng nhưng môi vẫn mỉm cười: "Châu Gia Việt anh ấy là một người rất tốt, luôn dịu dàng và chăm sóc con. Con thật sự cảm thấy may mắn và hạnh phúc khi gặp được anh ấy."
Cứ mỗi lần anh quay sang nhìn, nghe những lời nói đó từ cô, tim anh như thắt lại. Làm sao anh có thể nói ra những chuyện trong quá khứ với cô bây giờ? Thực sự anh không biết sẽ phải mở lời như thế nào.
Tiếng chuông điện thoại reo lên như xua đi không khí hiện tại. Hạ Như Yên nhấc máy: "sao thế Mẫn Nhi?"
Đoàn Mẫn Nhi vừa xếp đồ đạc vào vali vừa nói: "Như Yên à...bọn tớ đang định quay về Tô Dương một chuyến. Cậu và Gia Việt có muốn đi chung không?"
Hạ Như Yên mừng rỡ gật đầu: "có chứ! Cậu định lúc nào sẽ xuất phát?"
Đoàn Mẫn Nhi đáp lại ngay: "sáng sớm ngày mai."
Hạ Như Yên mỉm cười: "vậy được, mai chúng ta cùng về. Tạm biệt. Hẹn mai gặp lại."
Cuộc thoại kết thúc, Hạ Như Yên quay lại, nụ cười vụt tắt, cô chậm bước lại gần Châu Gia Việt. Anh nhanh tay gạt nhẹ giọt nước mắt. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh phải rơi nước mắt. Cô hỏi: "Gia Việt anh sao thế?"
Anh lắc đầu, cố nở nụ cười nhẹ: "không sao, chỉ là bụi bay vào làm cay mắt thôi!"
Cô khoác tay mình vào cánh tay anh, hai ánh mắt, hai nụ cười họ cùng nhau bước đi.
Thời điểm gần xế chiều, ánh nắng xuân vàng nhẹ, cây cối khẽ đu đưa nhẹ. Hai người ngồi xuống cạnh nhau bên chiếc ghế đá bên công viên, hai bàn tay đan xen nắm chặt, cô ngả đầu dựa vào vai anh. Họ cùng ngắm nhìn dòng người qua lại.
Châu Gia Việt lưỡng lự một lát rồi cũng lên tiếng: "Như Yên này..."
Hạ Như Yên ngước mắt nhìn anh: "làm sao thế?"
Châu Gia Việt hỏi: "nếu như một ngày em phát hiện ra anh có điều giấu em thì sẽ như nào?"
Hạ Như Yên trừng mắt nhẹ hỏi lại: "có phải anh đang giấu em điều gì hay không?"
Châu Gia Việt lắc đầu, cười: "đâu có...chỉ là anh đang nếu như thôi!"
Cô ngẫm một lúc rồi nói: "hình phạt sẽ đưa ra tùy vào mức độ tội danh."
Anh lại tiếp tục hỏi: "thế nhỡ là một điều rất lớn, một bí mật động trời có ảnh hưởng đến em thì sao?"
Cô ngồi thẳng dậy, hai tay áp bên bờ má anh quay đầu anh đối diện với mình, nhìn sâu vào đôi mắt anh. Cô hỏi: "hôm nay anh rất lạ. Mau nói đi có chuyện gì xảy ra?"
Anh lắc đầu, hai tay anh cũng áp nhẹ lên hai má cô, môi chợt cười: "đúng là anh có chuyện đang giấu em."
Cô trừng mắt, vẻ mặt tỏ ra đầy nghiêm túc: "anh còn không mau nói để nhận sự khoan hồng."
Anh kéo cô gần sát mình, thì thầm bên tai cô: "anh yêu em."
Hai môi mím chặt cô tủm tỉm cười, hai ánh mắt âu yếm nhìn nhau.
Bỗng nhiên cô kéo khuôn mặt anh gần về mình trao một nụ hôn chớp nhoáng, nhưng đủ ấm lòng, hạnh phúc.