Chương 241: Tình cờ gặp nhau (1)
“mẹ, hai người đói không? Con đi mua cho mọi người chút điểm tâm”, Bạch Tinh Nhiên chỉ sang tiệm đồ ngọt ở bên cạnh.
“Không cần đâu”.
“mẹ, mẹ sao thế?”, Bạch Tinh Nhiên thấy khóe mắt Chu Tuệ hơi ướt, thế là dừng bước lại nhìn bà ấy hỏi: “Có phải bệnh tình của Tiểu Ý không tốt đúng không?”.
Trong lòng mẹ chỉ có Tiểu Ý, cô biết rất rõ, cho nên nhìn vệt nước mắt trên mắt bà ấy, cô liền nghĩ ngay có phải Tiểu Ý đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Chu Tuệ lắc đầu, nhìn cô với vẻ áy náy: “mẹ cảm thấy có lỗi với con”.
lần đầu tiên nghe thấy mẹ mình nói như vậy, trong lòng Bạch Tinh Nhiên cảm thấy chua xót, cô cười nhẹ: “mẹ, từ nay trở đi chúng ta sẽ sống một cuộc sống hoàn toàn mới, những chuyện đã qua chúng ta không nghĩ nữa, cũng đừng nhắc đến nữa được không?”.
“Được”, Chu Tuệ tuy cảm thấy thắc mắc, nhưng cuối cùng vẫn kìm được không lên tiếng.
Sau khi về đến chung cư,
lâm An Nam đặt Tiểu Ý lên giường, nói với Chu Tuệ: “Bác gái, không khí và quang cảnh của căn nhà này đều rất tốt, phía dưới có đầy đủ tiện nghi, sau này bác và Tiểu Ý cứ ở lại đây”.
“Thế chị thì sao? Chị không ở cùng với chúng em à?”, Tiểu Ý kéo tay Bạch Tinh Nhiên hỏi.
“Đương nhiên là ở cùng rồi”, Bạch Tinh Nhiên mỉm cười véo mũi cậu bé một cái.
lâm An Nam nói tiếp:
“Nhưng sau khi anh cưới chị em, thì chị em không được ở cùng mọi người nữa đâu nhé”.
“Thế hai người ở đâu vậy?”.
“Đương nhiên là về nhà anh
Bạch Tinh Nhiên nhìn lâm An Nam, thực sự không có can đảm để nghĩ những chuyện sau này, mình và anh ta sẽ kết hôn với nhau thật sao? Sẽ chuyến đến ở căn biệt thự nhà họ lâm sao?
Đã mấy ngày trôi qua rồi, vì sao chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, trong lòng cô lại có
chút phản kháng nhỉ? Không nên như vậy mới phải!
“Cũng không hẳn là uy hiếp, chỉ là hai bên cùng trao đổi điều kiện thôi”, Bạch Tinh Nhiên nhìn bà ấy nói: “Với lại bây giờ anh ta đối xử với con rất tốt, cả đời
người con gái chẳng phải chỉ cần tìm được một người đàn ông yêu thương mình sao?”.
“Nhưng … giữa con và Nam Cung Thiên Ân … .”
, Chu Tuệ ngập ngừng không dám hỏi tiếp, vì sợ chạm vào nỗi đau của Bạch Tinh Nhiên.
“Đã cắt đứt hoàn toàn rồi mẹ ạ”, Bạch Tinh Nhiên cần như nói một cách không hề do dự.
Chu Tuệ biết bản thân có lỗi với cô, cũng ngại không dám hỏi nhiều, bà ấy gật đầu rồi quay người đi về phòng.
Nam Cung Thiên Ân ngửa cổ uống một ngụm rượu vang trong tay, sau đó nhìn chằm chằm vào Kiều Tư Hằng nói: “Vị ngon đấy”.
“lafite năm 82 hàng chuấn đấy, không phải vấn đề ở tiền, mà là đồ hiếm, người khác thì tôi không nỡ đem ra mời đâu”, Kiều Tư Hằng nhìn anh cười một cái, cũng uống một ngụm rượu vang, sau đó lại rót tiếp vào cốc của hai người.
“lafite năm 82, sao tôi không thấy có gì là hiếm nhỉ?”.
“Rốt cuộc cậu có uống hay không?”, Kiều Tư Hằng kéo luôn
cốc của anh lại, Nam Cung Thiên Ân tóm hụt, đành mỉm cười nói: “Thôi được, đúng là ngon thật”.
“Phải rồi, sao hôm nay đột nhiên nhớ đến mời tôi uống rượu thế?”, Nam Cung Thiên Ân tựa lưng ra sau, ngồi trên sofa nhìn anh ta.
Kiều Tư Hằng cũng nhìn anh, trong mắt lóe lên vẻ mờ ám: “Phải là tôi hỏi cậu mới đúng, sao lâu rồi không thấy mời tôi uống rượu? Sao hả? Sau khi có quý tử rồi thì không cần bạn bè nữa sao?”.
“Không, dạo này công ty hơi
nhiều việc thôi”.
“Công ty cậu có lúc nào là không nhiều việc đâu?”, Kiều Tư Hằng châm điếu thuốc, hít nhẹ một hơi xong đổi giọng nói:
Phái rồi, quý tứ nhà cậu có tố chức tiệc trăm ngày không?”.
Sắc mặt Nam Cung Thiên Ân hơi ảm đạm, trong lòng cũng cảm thấy đau nhói.
Tiệc trăm ngày …
Quý tử nhà anh chưa chắc đã sống được đến hai tháng, nói gì đến bữa tiệc trăm ngày đây?
Anh cố gắng gượng cười một cái, nhếch mày với anh ta nói: “Sao thế? Cậu lại mong được tặng lì xì như vậy à?”.
“Không, Tiểu Tích nhà tôi dường như rất mong chờ, rất muốn nhìn thấy quý tử nhà cậu”, Kiều Tư Hằng liếc nhìn anh, trên gương mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ ấy.
“Thì ra là Kiều phu nhân ham vui, được, đến lúc đó sẽ phát thiệp mời cho cậu đầu tiên”.
“Đúng là bạn tốt”, Kiều Tư Hằng nâng ly rượu lên: “Nào, cạn ly”.
Nam Cung Thiên Ân cầm ly lên cạch với anh ta một cái ngửa đầu uống luôn một hơi.
Sau khi ra khỏi quán bar, Nam Cung Thiên Ân lên xe.
Tiểu lâm nhìn anh qua gương chiếu hậu, quan tâm hỏi: “Đại thiếu gia, có cần tôi lấy cho anh chai nước không?”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!