Chương 244: Tình cờ gặp nhau (4)
Trước đó, Hứa Nhã Dung đã điều tra kỹ càng con người của Phác Luyến Dao, phát hiện tuy cô ta sinh ra trong một gia đình bậc trung, nhưng không hề giàu có, những thứ này đối với cô ta mà nói chắc sẽ có sức hấp dẫn lắm mới đúng.
Quả nhiên cô ta vừa cầm viên ngọc lên, đôi mắt chăm chút ngắm nghía màu sắc của viên ngọc.
Bạch Ánh An mừng thầm trong lòng, người tham lam thường dễ đối phó, chỉ sợ cô ta không cần thứ gì.
“Sợi dây chuyền này đắt lắm nhỉ?”, Phác Luyến Dao nhìn cô ta hỏi.
“Đắt hay không cũng vậy thôi, chủ yếu là ý nghĩa của nó, được sản xuất tận Thổ Nhĩ Kỳ đấy”, Bạch Ánh An nói.
Phác Luyến Dao gật đầu, sau đó đặt lại sợi dây chuyền vào trong hộp đẩy đến trước mặt cô ta nói: “Thực sự rất cảm ơn tấm lòng của chị, nhưng món quà đắt quá, em không nhận được”.
Thấy cô ta đẩy món quà lại, Bạch Ánh An vừa mới mừng thầm bỗng nhiên lòng nặng trịch, vội vàng nói: “Không sao đâu, dù sao chị cũng không đeo được hết, nếu em thấy sợi nào đẹp thì cứ lấy sợi đóớ..
“Thật sự không cần đâu, bình thường em đi làm cũng không được đeo những món đồ đắt tiền lên người, ngày thường cũng không có thói quen đeo trang sức, chị cứ giữ lại đi”, Phác Luyến Dao mỉm cười: “Thực ra món quà không nhất thiết cứ phải đắt tiền, chị còn nhớ món đồ trang sức chị mua cho em lần chị đi Yên Thành không? Em lại thích cái đó”.
“Bánh ô mai và đồ trang sức nhỏ đúng không? Lúc đó chị tặng em mà thấy hơi ngại đấy”, Bạch Ánh An giả vờ biểu cảm áy náy nói.
Phác Luyến Dao nhìn cô ta, nụ cười trên khuôn mặt rạng rỡ hơn: “Đúng thế, không ngờ lâu như vậy rồi mà chị vẫn nhớ”.
“Đương nhiên là nhớ rồi, cũng đâu phải chuyện rất lâu gì đâu”.
Phác Luyến Dao gật đầu, đứng dậy khỏi giường nhìn em bé trong nôi nói: “Chị dâu họ, em đi đây, chị nghỉ ngơi đi nhé”.
Sau khi Phác Luyến Dao đi khỏi, Bạch Ánh An tức giận ném hai sợi dây chuyền đá quý vào trong góc giường, đúng là chưa bao giờ gặp phải người không biết trời cao đất dày như cô ta luôn.
Nhưng nghĩ thì thấy đúng, cô ta là vợ sắp cưới của Thẩm Khác, Thẩm Khác ở trong nhà Nam Cung cũng coi như là người muốn gì được nấy rồi, muốn có một sợi dây chuyền đá quý có gì khó đâu nhỉ?
Hôm nay Nam Cung Thiên Ân đúng là về nhà rất sớm, hơn nữa còn ăn tối ở nhà.
Sau khi ăn tối xong, Bạch Ánh An vừa định hỏi anh buổi tối có thể xem phim với cô ta không, nhưng Nam Cung Thiên Ân lại lên tiếng trước: “Anh về để thăm em và con chút thôi, lát nữa anh vẫn phải ra ngoài một chuyến”.
“Anh vẫn phải ra ngoài à?”, Bạch Ánh An nhìn lên đồng hồ trên tường, giờ là sáu rưỡi.
“Ừ, có một tiệc rượu, sợ lúc về thì hai mẹ con em đã ngủ rồi”.
“Tiệc rượu không cần có phụ nữ đi kèm sao?”, Bạch Ánh An híp mắt cười: “Đã lâu lắm em chưa ra ngoài rồi”.
“Tối nay không đem theo phụ nữ”, Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, cầm tay cô ta nói: “Nhưng nếu em cảm thấy bí bách, ngày mai anh sẽ đưa em đi ra ngoài chơi”.
“Thật không”, Bạch Ánh An vui mừng.
Tuy vẫn rất sợ bệnh của anh, nhưng khi không phát bệnh lại rất thu hút cô ta, nếu có thể được ra ngoài chơi cùng anh, cô ta đương nhiên là vui rồi. Với lại giờ là thời gian quan trọng để bồi dưỡng tình cảm, cô ta bắt buộc phải nắm lấy.
Tiểu Ý ngồi bên cạnh bàn ăn, hai tay chống cằm, nhìn chiếc đùi gà đen xì trên bàn mà cạn lời, nuốt nước miếng nói: “Chị, chị rốt cuộc có làm được không thế? Em đợi từ tám giờ đến chín giờ rồi”.
“Vội gì chứ, còn hai phút nữa là tắt lò rồi, lần này nhất định sẽ không nướng cháy đâu”, Bạch Tinh Nhiên an ủi.
Cô vốn không giỏi nấu ăn lắm, hỏi Tiểu Ý muốn ăn đùi gà om hay là kho tương, cuối cùng cậu bé này lại cứ một mực đòi nướng.
Đối diện với chiếc lò nướng hoàn toàn lạ lẫm này, cô thực sự không biết bắt đầu ra sao.
Thế là sau hai lần thất bại liên tiếp, cô lại bắt đầu nướng tiếp lần thứ ba.
Hai phút sau, Bạch Tinh Nhiên nhìn vào cái đùi gà thất bại, cô khịt mũi nói với giọng ái ngại: “Chị xin lỗi nhé, ngày mai chị sẽ mua thêm vài cái nữa, tiện thể mua cả nguyên liệu cho món nướng này rồi sẽ nướng lại cho em”.
Tiểu Ý vốn đang trề môi lên lại trề cao thêm, ấm ức đến mức nước mắt cứ thế chảy ra.
Chu Tuệ thấy bộ dạng đáng thương của con trai mình, giọng nói mang vẻ quở trách: “Mẹ đã bảo con đưa em ra ngoài ăn, con cứ nói ăn ở ngoài không sạch sẽ, muốn tự mình nướng, Tiếu Ý vì chờ mấy cái đùi gà của con mà ăn tối cũng qua loa, kết quả lại…”.
Chu Tuệ lắc đầu, ôm Tiểu Ý lên dỗ: “Tiểu Ý ngoan nào, mai mẹ đưa con ra ngoài ăn nhé?”.
“Giờ con muốn ăn luôn cơ”, Tiểu Ý lắc đầu không vui, từ tối qua chờ đến hôm nay để ăn đùi gà, cuối cùng lại chỉ thấy mấy cục than đen xì, trong lòng cậu bé đương nhiên là không vui rồi.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, nhìn lên đồng hồ: “Thôi được, chị đưa em ra ngoài ăn”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!