Chương 247: Mùi vị quen thuộc
Tiểu Ý bê bát cháo đứng trước cửa nhà Nam Cung Thiên Ân, bỏ một tay ra gõ cửa. Chả mấy chốc có người ra mở cửa, chính là Nam Cung Thiên Ân vừa rửa mặt xong.
Anh nhìn Tiểu Ý đứng trước cửa, rồi lại nhìn bát cháo trong tay cậu bé, nhạc nhiên hỏi: “Anh bạn nhỏ, có phải cháu tìm nhầm nhà không?”.
Anh không quen Tiểu Ý, chỉ mới gặp ở dưới thang máy ngày hôm trước, tối hôm qua vì uống say nên cũng không để ý đến cậu bé.
Tiểu Ý híp mắt cười nói: “Chú ơi, cháu lén mang đồ ăn sáng cho chú này, là đồ chị cháu nấu đó, ngon lắnƒ, nói rồi cậu bé đi qua người Nam Cung Thiên Ân, đi vào trong phòng khách.
Nam Cung Thiên Ân đi theo sau cậu bé vào phòng khách, thản nhiên hỏi một câu: “Chị cháu là ai?”.
“Chính là người tối qua đưa chú về ấy”.
Nam Cung Thiên Ân “à” một tiếng, hỏi: “Cô ta bảo cháu mang sang à?”.
“Không ạ, vì chị nói đàn ông đều là đồ ngốc, không biết tự nấu ăn sáng, cháu không muốn chú bị đói nên lén mang sang cho chú”, Tiểu Ý đặt bát xuống bàn trà cười hi hi nói.
Nam Cung Thiên Ân đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu bé, nhìn cháo trong bát, Tiểu Ý thúc giục nói: “Chú mau ăn đi, nguội rồi không ngon đâu”.
Nghĩ đến Bạch tiểu thư tối qua Nam Cung Thiên Ân lại thấy phản cảm, thực sự không muốn ăn cháo cô nấu, nhưng nhìn gương mặt đầy vẻ mong đợi của Tiểu Ý, anh lại không đành phụ ý tốt của cậu bé, thế là ngồi xuống cầm thìa lên ăn một miếng.
Tiểu Ý thấy anh ăn, gương mặt lập tức nở nụ cười vui mừng nói: “Chú ơi, cháo chị cháu nấu có ngon không ạ?”.
Nam Cung Thiên Ân cảm nhận một lúc, ấy vậy mà lại có mùi vị quen thuộc, là mùi vị củ từ.
Anh còn nhớ lúc uống say ở Yên Thành, trong cháo Bạch Tinh Nhiên nấu cho anh ăn cũng có củ từ, cô nói củ từ tốt cho dạ dày, phù hợp cho những người uống say nôn mửa.
Vì cùng là con gái nhà họ Bạch, cho nên nấu cháo cũng cho ra mùi vị giống nhau sao?
“Chị cháu biết nấu cả cơm à?”, anh đột nhiên hỏi, không giống tính cách của cô chút nào.
“Đương nhiên rồi”, Tiểu Ý gật đầu: “Chị cháu còn làm được cả bánh sandwich, chú có muốn ăn sandwich không? Cháu về lấy cho chú”.
“Không cần đâu”, Nam Cung Thiên Ân lắc đầu, tiếp tục ăn cháo.
Tiểu Ý dù gì vẫn là một đứa trẻ, đến môi trường mới là bắt đầu không ngồi yên, ngó chỗ này sờ chỗ nọ, hoàn toàn không nhớ lời dặn dò của Bạch Tinh Nhiên là đưa cháo xong phải quay về.
“Cháu tên là gì?”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên hỏi một câu.
“Cháu tên là Tiểu Ý, Ý” trong “ý nghĩa, sau này chú cứ gọi cháu Tiểu Ý là được”.
Tiểu Ý, cái tên nghe quen quá, hình như đã nghe thấy ở đâu.
“Bạch Tinh Nhiên là chị ruột của cháu à?”.
“Vâng ạ”, Tiểu Ý quay đầu lại nói: “Chú ơi, chú có thể đừng hỏi chuyện nhà cháu nữa được không ạ? Chị nói không được tùy tiện nói với người khác chuyện nhà mình ạ.
“Tại sao?”.
“Vì sợ bị người xấu nhòm ngó ạ”, Tiểu Ý ngồi đối diện anh, nhìn anh rồi nói với giọng ông cụ non: “Chú ơi, sau này chú không được uống nhiều rượu như vậy nữa, uống rượu có hại cho sức khỏe, còn rất đáng sợ nữa”.
“Đáng sợ?”.
“Vâng, lúc trước mỗi lần bố uống say là lại thích đánh mẹ, đáng ghét lắm”, Tiểu Ý nghiêm chỉnh hỏi: “Chú ơi, chú uống say rồi có đánh người không?”.
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu, anh uống say sẽ không đánh người, nhưng lúc anh phát bệnh thì rất có khả năng sẽ giết người.
Tiểu Ý đột nhiên cúi người xuống, lấy ra trong gầm bàn một cái kính viễn vọng, vừa lấy nó nhòm xung quanh vừa hỏi: “Chú ơi, kính viễn vọng này của chú tốt hơn cái chị cháu mua cho cháu nhiều”.
“Cháu thích thì tặng cháu đấy”.
“Thật không ạ?”, Tiểu Ý vui mừng, nhưng rồi lại phụng phịu: “Nhưng chị nói không được tùy tiện lấy đồ của người khác”.
Nam Cung Thiên Ân ngước mắt lên nhìn cậu bé, lạnh lùng nói: “Bản thân chị cháu hay đi cướp đồ của người khác, còn có mặt mũi mà dạy cháu đấy”.
“Vậy sao? Chị cháu cướp đồ của ai?”, Tiểu Ý hỏi với vẻ nghiêm túc.
“Không có gì, chú nói bừa thôi”, Nam Cung Thiên Ân nói, anh vẫn chưa rỗi hơi đến mức đi nói với một đứa nhóc về chuyện của người lớn, huống hồ bây giờ anh còn đang ăn cháo người ta nấu.
“Cháu cứ lấy đi, dù sao chú để ở đây cũng chẳng dùng đến”, Nam Cung Thiên Ân thấy cậu bé yêu thích không nỡ rời tay bèn nói.
“Vậy… cháu cầm về thật nhé”.
“Ừ”, Nam Cung Thiên Ân ăn nốt miếng cháo cuối cùng trong bát, sau đó nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn Tiểu Ý: “Anh bạn nhỏ, chú phải đi đây”.
“Vâng, vậy cháu về đây”, Tiểu Ý kẹp kính viễn vọng vào nách, bê cái bát không trên bàn đi về phía cửa.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cậu bé cầm cái bát quay đầu đi, đột nhiên thấy hơi ngại, đi tới mở cửa giúp cậu bé, cảm kích nói: “Cảm ơn bữa sáng của cháu nhé, anh bạn nhỏ”.
“Không có gì ạ, cháu thích chú mà”, Tiểu Ý đột nhiên nhớ đến lời dặn dò của Bạch Tinh Nhiên, bèn hỏi: “Phải rồi chú ơi, bánh mì gối tối qua ăn có ngon không? Là cháu để lại cho chú đấy”.
Nam Cung Thiên Ân hơi ngạc nhiên, hóa ra là cậu bé để lại.
“Ngon lắm, cảm ơn cháu”, anh khế cười nói.
“Chú ơi, chú có thể giúp cháu mở cửa không?”, lúc Tiểu Ý đi đến cửa nhà mình ở bên cạnh, quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân hỏi.
“Được, mật khẩu là gì?”, Nam Cung Thiên Ân đi tới.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!