Chương 251: Tức đến phát điên (1)
Bạch Ánh An trở tay đóng cửa phòng, xoay người, nhìn chằm chằm Nam Cung Thiên Ân nửa say nửa tỉnh trên giường, trên mặt dần xuất hiện nụ cười.
Người đàn ông đẹp trai như vậy, trước đó chỉ nhìn mà không chén được, khiến cô ta cứ ngứa ngáy ruột gan.
Đợi bao nhiêu ngày như thế, cuối cùng cũng đợi được khoảnh khắc này. lần này, nếu anh vẫn có thể từ chối cô ta, vậy anh không phải là đàn ông đích thực!
Cô ta đi vào nhà tắm, tắm rửa thơm tho đi ra.
Cô ta lấy một chậu nước nóng trong nhà tắm, rồi cúi người bắt đầu dùng hai tay cởi cúc áo trên người Nam Cung Thiên Ân, cúc áo được cô ta cởi từng cái một, cơ bắp hoàn hảo của anh dần dần lộ ra.
Mặc dù cô ta đã gặp vô số mỹ nam, nhưng lại rất ít người quyến rũ như người đàn ông trước mặt, chỉ nhìn anh hở nửa người thôi mà cô ta đã hứng lắm rồi.
Khăn ấm trêu ghẹo bờ ngực gợi cảm của anh, ngón tay thon dài trượt qua gương mặt tuấn tú của anh…Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng có phản ứng, mơ màng ngước mắt lên.
Bạch Ánh An thấy anh tỉnh thì dùng giọng nói cực kì ngây thơ nói:
“Đại thiếu gia, anh đừng cử động linh tinh, em đang lau người cho anh”.
“Cưng ơi… em đang lau người sao…?”, Nam Cung Thiên Ân nở nụ cười mê hoặc với cô ta, sau đó túm cổ tay đang cầm khăn của cô ta, kéo cô ta lên người mình.
Bạch Ánh An xấu hổ hét khẽ:
“Đại thiếu gia… anh đừng động đậy linh tinh…”
“Ngoan… phải là em đừng động đậy linh tinh mới đúng”, Nam Cung Thiên Ân xoay người đè cô ta bên dưới, cúi đầu hôn lên môi cô ta.
lòng bàn tay Bạch Ánh An buông lỏng, khăn lông rơi khỏi tay cô ta, hai cánh tay thon thả ôm lấy cơ thể anh, cười đắc ý.
Sau màn hôn môi nồng cháy, quần áo trên người cả hai nhanh chóng bị lột bỏ, khi Bạch Ánh An tưởng bản thân sắp thực sự trở thành người phụ nữ của Nam Cung Thiên Ân, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hét sốt ruột:
“Không hay rồi! Không hay rồi! Bé cưng có chuyện rồi!”.
Một tiếng “bé cưng có chuyện rồi” sốt ruột này, ngay lập tức khiến hai người đang chìm trong tình dục bừng tỉnh, đầu óc Bạch Ánh An trống rỗng, sắc mặt cũng ngay lập tức thay đổi, cảm giác đầu tiên là muốn giết chết đồ khốn kiếp Phác luyến Dao.
Không đợi cô ta nghĩ ra kế sách, Nam Cung Thiên Ân đã trở mình xuống giường, vừa lấy áo tắm trên giá khoác lên người vừa nhanh chóng lao ra cửa.
“Đại thiếu gia…”, trong lúc cấp bách, Bạch Ánh An hét lên một tiếng với bóng lưng của anh, song Nam Cung Thiên Ân đã xông ra ngoài rồi.
Cô ta trần trụi đờ đẫn trên giường, hận đến nghiến răng nghiến lợi, sau khi ngồi thẫn thờ trên giường một lúc, cô ta buộc phải chấp nhận sự thật rồi xuống giường, cũng khoác một cái áo ngủ trên giá quần áo đi đến phòng của em bé.
Khi cô ta đến nơi, Phác luyến Dao đang ôm em bé lòng nóng như lửa đốt hỏi Nam Cung Thiên Ân:
“Anh họ, vừa nãy em vừa vào thì thấy sắc mặt bé đỏ ửng, hô hấp khó khăn, trông có vẻ rất nghiêm trọng, chúng ta đưa đến viện ngay đi!”.
Nam Cung Thiên Ân bị bệnh của con làm cho hết hồn, tỉnh nửa cơn say, anh gần như không suy nghĩ gì mà gật đầu luôn:
“Được, đưa đi viện”.
Bạch Ánh An tức điên rồi, xông lên giật đứa bé từ trong lòng Phác luyến Dao, vừa khóc vừa hét:
“Ai cho cô động vào con tôi? Ai cho cô động vào nó? Cút đi cho tôi! Con tôi không sao hết, nó sẽ không sao hết…” Nước mắt cô ta có một nửa là diễn, một nửa là vì tức, cô ta biết Phác luyến Dao nhất định là cố ý! Con đàn bà đáng ghét này!
Phác luyến Dao cũng bày vẻ mặt sốt ruột:
“Chị dâu họ, vì em là bác sĩ nên bà dặn em để ý bệnh của bé chút, em…”
“Con tôi không làm sao hết, không sao hết!”, cô ta quay đầu lườm bảo mẫu tức giận quát:
“Cô trông bé kiểu gì thế hả? Tại sao đến cả việc nó có chuyện mà cũng không biết? Tôi cần các người ở đây làm gì chứ?” Bảo mẫu bị cô ta quát cho cúi gằm đầu, vừa nãy cô ấy ngủ quên mất, căn bản không biết có chuyện gì.
Đột nhiên bị tiếng kêu của Phác luyến Dao đánh thức, sau đó thì thấy Phác luyến Dao ôm đứa bé rồi.
“Ánh An! Mau đưa con cho anh”, Nam Cung Thiên Ân thấy Bạch Ánh An sốt ruột điên rồi, vội giơ tay ra với cô ta.
“Em đã nói con không sao! Em không muốn đưa nó vào viện! Bác sĩ Hoàng đâu? gọi bác sĩ Hoàng đến cho tôi!”, Bạch Ánh An gào thét.
Bảo mẫu ngay lập tức chạy đi gọi điện thoại nội bộ.
Chẳng mấy chốc, lão phu nhân cũng đến, nhìn thấy trong phòng ồn ào, ngay lập tức sốt ruột hỏi:
“làm sao thế? Đứa bé làm sao?” Phác luyến Dao tiến lên đỡ cánh tay lão phu nhân, vội nói:
“Bà ơi, đứa bé đột nhiên không thở được, cũng không biết bị sao, nhưng chị dâu họ không muốn đưa bé vào viện”.
“Túi oxy đâu? Dùng chưa?”, lão phu nhân sốt ruột hỏi.
“Dùng rồi”.
Bác sĩ Hoàng cũng đến rất nhanh, Nam Cung Thiên Ân ôm đứa bé từ trong lòng Bạch Ánh An ra đặt lại về nôi, đại khái là vì tác dụng của túi oxy, nên sắc mặt đứa bé không còn đỏ như vừa nãy nữa, hô hấp cũng không gấp như thế.
Bạch Ánh An mệt mỏi ngã ngồi bên cạnh chiếc nôi, nước mắt lã chã nhìn đứa bé trong nôi, trong lòng thì lại hận đến nghiến răng.
Đứa bé đáng ghét, việc thành cũng nhờ nó, thất bại cũng tại nó.
“Bác sĩ Hoàng, bé làm sao thế?”, Nam Cung Thiên Ân lo lắng hỏi.
Bác sĩ Hoàng sau khi quan sát kĩ càng đứa bé thì đáp:
“Vừa nãy có lẽ là bị thứ gì đó chặn khí quản, nhưng giờ tư từ đỡ rồi”.
Nghe thấy lời bác sĩ Hoàng nói, mọi người mới thở phào.
Bác sĩ Hoàng nhìn đứa bé, rồi lại nhìn Bạch Ánh An ngồi bệt trên đất, dè dặt nói:
“Nhưng mà lão phu nhân, đại thiếu gia, hai người cũng phải chuẩn bị tâm lý, việc thế này sau này sẽ thường xảy ra, đứa bé còn quá nhỏ, không biết tự điều chỉnh tư thế xử lý tình huống khẩn cấp, cho nên…” Bác sĩ Hoàng không nói tiếp được nữa.
lão phu nhân cười gượng: “Cho nên lúc nào cũng có thể rời xa chúng tôi, đúng không?”
“ừm, đứa bé ăn ngày càng ít, hôm nay tổng cộng mới uống có
30ml sữa, giữa chừng còn bị sặc hai lần…”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa!”, Bạch Ánh An hét với ông ấy.
Cô ta biết đứa bé ngày càng yếu, rất có thể không đợi được cô ta mang thai đã qua đời, nhưng việc ngoài ý muốn tối nay chắc chắn là do người làm.
Nhưng cô ta lại không thể đứng ra chỉ trích Phác luyến Dao, vì cô ta không có chứng cứ, nếu trở mặt với Phác luyến Dao thì khi lớn chuyện, Phác luyến Dao chắc chắn sẽ nói ra nghi ngờ trong lòng cô ta, sau đó lão phu nhân và Nam Cung Thiên Ân cũng sẽ bắt đầu để ý việc này.
giờ cô ta còn chưa biết rõ Phác luyến Dao rốt cuộc muốn làm gì, cô ta không được thiếu bình tĩnh.
Cô ta vẫn ngồi cạnh nôi, hai tay bảo vệ vành nôi, dáng vẻ đau đớn khôn cùng.
Nam Cung Thiên Ân cúi người kéo cô ta dậy, ôm vào lòng an ủi:
“Ngoan, đừng khóc nữa, con không sao rồi”.
“Nhưng mà lời bác sĩ Hoàng nói đáng sợ quá, nhỡ con…”, cô ta dựa vào lòng Nam Cung Thiên Ân, nức nở nói không nên lời.
lão phu nhân khẽ khịt mũi, giấu đi nỗi buồn trong lòng, liếc cô ta bực mình nói:
“giờ cô khóc thì có ích gì? Đứa bé thành ra thế này không phải tại cô cả sao?”
“Xin lỗi bà, cháu sai rồi…”, Bạch Ánh An càng chảy nhiều nước mắt hơn.
“Biết sai thì có ích gì? lúc đầu…”
“Được rồi, bà ơi, chị dâu họ đã buồn lắm rồi, bà đừng nói chị ấy nữa”, Phác luyến Dao khoác cánh tay lão phu nhân, dịu dàng nói:
“Cháu đỡ bà về phòng nghỉ ngơi nhé, đỡ làm ảnh hưởng bé ngủ”.
“Đúng đó, bà nội về phòng nghỉ trước đi”, Nam Cung Thiên Ân nói.
lão phu nhân nhìn đứa bé, sai bảo mẫu chăm sóc nó cẩn thận xong thì mới xoay người rời khỏi phòng ngủ của bé.
Bác sĩ Hoàng nói với mọi người:
“Mọi người về nghỉ cả đi, tôi ở đây trông bé là được rồi”.
Nam Cung Thiên Ân cúi đầu nhìn Bạch Ánh An nói:
“Chúng ta về phòng nghỉ trước đi”.
“Không, anh đi ngủ đi, em muốn ở đây với con”, Bạch Ánh An nghẹn ngào nói xong thì đi đến cạnh nôi đứa bé, dáng vẻ lưu luyến không rời.
lúc thế này, nếu cô ta còn có thể yên tâm về phòng ngủ thì hơi vô lý, cho nên dù phải cố chịu đựng thì cô ta cũng phải chịu qua tối nay.
Hôm sau mới sáng ra, Phác luyến Dao đã lại đến phòng trẻ con, cô ta đứng cạnh nôi quan sát đứa bé hỏi:
“Chị dâu họ, đêm qua bé ổn chứ?”
“Ổn lắm”, Bạch Ánh An ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn cô ta nói.
Phác luyến Dao ngồi xuống cạnh cô ta, nhìn gương mặt tiều tụy của cô ta:
“Chị dâu, em xin lỗi nhé, tối qua tại em làm to chuyện, khiến chị sợ nhỉ?” Bạch Ánh An lại đưa mắt nhìn cô ta, cười gượng nói:
“Sao lại nói xin lỗi, nếu không phải em phát hiện bé có chuyện, thì có lẽ bé đã mất mạng rồi, chị phải cảm ơn em mới đúng”.
Nói xong, cô ta lại dùng giọng điệu bực mình nói:
“Nhưng mà cái cô bảo mẫu này chẳng làm tròn trách nhiệm gì cả, đến cả bé phát bệnh cũng không biết, chị nhất định phải bảo Thiên Ân đuổi việc cô ta mới được”.
“lúc ấy muộn quá, lúc em vào thì cô ấy đã tựa vào cạnh nôi ngủ rồi”, Phác luyến Dao vỗ tay cô ta an ủi:
“Nhưng mà chị cũng đừng làm khổ bản thân quá, về phòng ngủ đi, em ở đây trông bé giúp chị”.
“Nhưng mà… chị muốn đích thân trông nó, dù sao thời gian của nó cũng không còn nhiều nữa”, Bạch Ánh An rưng rưng nói.
“Nhưng chị cũng phải chú ý sức khỏe chứ, sau này thời gian bé cần chị có lẽ còn nhiều hơn, nếu chị kiệt sức, thì ai có thể thay người làm mẹ như chị để bầu bạn với nó chứ?” Bạch Ánh An nghĩ một lúc, cười gượng với cô ta:
“Vậy em trông hộ chị nhé, hôm nay Thiên Ân phải tăng ca, người khác chị không yên tâm, đặc biệt là cái cô bảo mẫu thiếu cẩn thận này”.
“Vâng, em biết rồi”, Phác luyến Dao quan tâm nói:
“Chị đi ăn sáng đi, rồi ngủ một giấc thật ngon”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!