Chương 277: Ra ở riêng (1)
“Thẩm Khác vẫn chưa về, cô không ngủ được”, Thấm phu nhân lo lắng nói.
“Thấm Khác làm sao thế?”, nam Cung Thiên Ân hỏi.
“Luyến Dao mãi không về, nó và Thẩm Tâm cùng đi tìm con bé”, Thẩm phu nhân thở dài một tiếng: “Sớm biết cái núi Thất Tinh gì đó nguy hiếm như vậy, thì đã chẳng cho nó đi nữa”.
“Phải đấy, rõ ràng nói đến đây nghỉ lễ, kết quả lại như đến chịu tội”, lão phu nhân trách móc lườm Bạch Ánh An một cái, Bạch Ánh An vội nói: “Cháu xin lỗi, đều tại cháu không tốt, cháu không nên đưa núi Thất Tinh vào trong kế hoạch”.
Điện thoại của Thẩm phu nhân đột nhiên reo lên, bà ấy nhanh chóng lấy điện thoại ra ấn nghe, tiếp sau đó sắc mặt nghiêm lại, bỏ điện thoại xuống run run nói với mọi người: “Thấm Tâm nói Luyến Dao xảy ra chuyện rồi, đang cấp cứu ở Bệnh viện nhân Dân số 1 Liễu Thành”.
“Cái gì?”, mọi người kinh ngạc nhìn nhau hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao phải cấp cứu?”.
“Nói là tai nạn xe, rất nghiêm trọng”.
“Sao lại bị tai nạn chứ?”, Bạch Ánh An đi tới, kéo tay Thấm phu nhân sốt ruột nói: “Cô ơi, cô không nghe nhầm chứ? Luyến Dao đã xuống núi từ sớm rồi mà? Sao có thể…?”.
“Cô cũng không biết, Thẩm Tâm không nói gì nữa cả”.
“Mọi người đừng lo lắng quá, cứ đế cháu đến bệnh viện xem thế nào đã”, nam Cung Thiên Ân nói rồi định xuống khỏi giường, Bạch Ánh An đi tới ngăn anh lại nói: “Đại thiếu gia, cơ thế anh vẫn còn yếu, hay là đế em với cô đi xem sao”.
Lão phu nhân cũng hùa vào nói: “Phải đấy, Thiên Ân, cháu đừng tự hành hạ mình, đế cô chú cháu đi xem tình hình là được”.
nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý.
Anh đảo mắt, nhìn sang Bạch Ánh An, vừa vô tình vừa hữu ý nói: “Ánh An, Luyến Dao sao lại xảy ra tai nạn
chứ, em và Bạch Tinh nhiên không phải cùng xuống núi với cô ấy sao?”.
Bạch Ánh An sớm đã chuẩn bị phương án đối phó với mọi người, vội nói: “Bọn em lúc xuống núi thì tách nhau ra rồi”.
Đế mọi người không đưa ra thêm nhiều nghi vấn, Bạch Ánh An khoác tay Thấm phu nhân vừa đi ra ngoài vừa nói: “Cô ơi, chúng ta mau qua đó xem thế nào đi, xem Phác Luyến Dao bị thương thế nào”.
Lúc vợ chồng nhà họ Thấm và Bạch Ánh An ba người cùng chạy đến bệnh viện, Phác Luyến Dao đã được chuyến từ phòng cấp cứu sang phòng chăm sóc tích cực rồi. Vừa nhìn thấy hai anh em họ Thấm, Bạch Ánh An lập tức chạy lên hỏi: “Sao rồi?
Luyến Dao sao lại bị tai nạn thế? Bị thương ở đâu?”.
Thấm Thâm nhìn sang Thấm Khác đang đau khổ ngồi ôm đầu trên ghế, rồi lại nhìn bố mẹ, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ nói chị dâu bị thương nghiêm trọng ở dầu, chân trái bị gãy, trước mắt vẫn chưa hết nguy hiếm đến tính mạng, hơn nữa sau này rất có thế sẽ bị liệt”.
“Há, nghiêm trọng vậy sao!”, Thấm phu nhân đau khổ kêu lên.
Bạch Ánh An thì đột nhiên lại cảm thấy vô cùng thất vọng, tai nạn xe nghiêm trọng như thế mà không thế khiến cô ta chết ngay tại chồ, đúng là ông trời không có mắt!
Ban nãy lúc ngồi taxi xuống núi rõ ràng cô ta nhìn thấy chiếc xe đó bị cháy thành đống sắt vụn, lúc đó trong lòng cô ta còn vui sướng nghĩ rằng, tai nạn nghiêm trọng như thế, Phác Luyến Dao chắc chắn sẽ bị cháy thành tro.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa hết nguy hiếm đến tính mạng, nhưng ngộ nhỡ cô ta sống sót thì sao? Đến lúc đó nhất định sẽ đứng ra chỉ điểm cô ta là hung thủ giết người nhỉ?
Huống hồ Phác Luyến Dao liệt rồi, cũng chẳng có lợi gì cho cô ta, ngược lại càng dễ kích thích sự thù hận của người phụ nữ này, khiến trận chiến giữa hai người càng nảy lửa hơn, càng tàn khốc hơn.
Cô ta hít nhẹ một hơi, hỏi: “Vậy bác sĩ có nói, khả năng sống sót của cô ấy là bao nhiêu không?”.
“Cái này thì không nói”, Thấm Tâm lo sợ nói: “nghe nói là xe của chị dâu đâm vào vách đã bị lật, may không lâu sau có xe đi tới, trong thời gian ngắn nhất đã cứu chị ấy ra khỏi xe, nếu không hậu quả thật không dám nghĩ tới”.
“Lúc chị xuống núi nhìn thấy một cái xe bốc cháy, không ngờ lại là xe của Luyến Dao”, Bạch Ánh An nói nhỏ.
Lúc lên núi, Bạch Ánh An lấy cớ đường lên núi Thất Tinh khó đi đế thuê một chiếc xe việt dã ở chỗ nghỉ, nếu không sự việc cũng không tiến triển thuận lợi như thế.
Không, như thế này vẫn chưa đủ thuận lợi, cái cô ta muốn là Phác Luyến Dao chết!
Cô ta đỡ Thẩm phu nhân ra ghế ngồi xuống nói: “Cô ơi, cô cũng đừng lo quá, em dâu sẽ khỏe lên thôi”.
“ừ, hi vọng là thế”, Thấm phu nhân nói.
nghe nói Phác Luyến Dao gặp tai nạn xe, Bạch Tinh nhiên nghĩ ngay đến Bạch Ánh An, lúc cô nói nghi vấn này ra, Bạch Ánh An tức giận suýt thì tát cô, phẫn nộ nói: “Yêu cầu mày nói chuyện chú ý một chút, đế người khác nghe thấy lại tưởng thật sự là do tao làm”.
Bạch Tinh nhiên liếc cô ta: “Tôi chí là muốn nhắc nhở chị, làm việc
đừng có quá đáng quá, nếu không cuối cùng người thiệt là chị thôi”.
Cô biết Bạch Ánh An lòng dạ độc ác, nhưng không ngờ cô ta còn chẳng coi mạng người ra gì, nếu như Phác Luyến Dao chết rồi, thì cô ta chẳng phải sẽ trở thành hung thủ giết người sao?
“Cảm ơn, mày cứ lo cái thân mày đi”, Bạch Ánh An nói xong quay dầu đi xuống dưới nhà.
Bạch Tinh nhiên chần chừ không xuống tầng ăn sáng, không phải vì không đói, mà là vì sợ nhìn thấy nam Cung Thiên Ân. Mặc dù đã có thể xác nhận anh không phát hiện ra điều gì khác thường, nhưng dù sao tối qua cũng là cô cứu anh, đó là điều không nên nhất…!
Cô bần thần rất lâu mới đi xuống dưới, nam Cung Thiên Ân vốn dĩ đã ăn xong bữa sáng đến bệnh viện hoặc là đi nghỉ ngơi rồi, không ngờ vừa đi đến cửa thang máy đã gặp phải anh.
nhìn thấy bóng dáng anh, cô theo bản năng giấu cổ tay ra sau, lễ phép chào hỏi anh: “Chào buổi sáng, Thiên Ân thiếu gia”.
Động tác rất nhỏ của cô ấy vậy mà vẫn không thoát khỏi ánh mắt của nam Cung Thiên Ân, trong lòng anh âm thầm cười nhạo, sau đó dùng ánh mắt sắc bén liếc cô: Tối qua là cô cứu tôi sao?”.
Đầu óc Bạch Tinh nhiên trống rỗng, gật đầu: “ừm, trùng hợp tôi lại tìm thấy anh, có điều cũng không tính là cứu, dù sao cũng chẳng giúp được gì cho anh”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!