Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 303: Thủ đoạn của anh ấy (3)

“Đủ rồi”, Nam Cung Thiên Ân mất kiên nhẫn ngắt lời cô, rồi nói: “Hôm nay tôi đến không phải để nghe cô giải thích, lừa dối chính là lừa dối, lừa dối vì lí do gì với tôi mà nói đều không thể tha thứ, cho nên…

Anh giơ tay ra nâng cắm cô, ép cô ngẩng mặt lên: “Cho nên dù cô bị ép hay tự nguyện, thì kết quả chỉ có một, đó chính là mất hết mọi thứ, sau đó chết dần chết mòn ở đây”.

Nói xong, anh buông cô ra đứng thẳng người.

“Không!”, Bạch Tinh Nhiên trong lúc sốt ruột đã túm ống quần anh, ngước mặt lên nức nở cầu xin: “Tôi không mong anh tha cho tôi, tôi bằng lòng chết già ở đây, nhưng anh không được làm hại Tiểu Ý, dạo này nó thường xuyên phát bệnh, còn không phẫu thuật thì sẽ mất mạng, tôi xin anh tha cho nó, xin anh đẩy…

“Cô muốn em trai mình sống đến vậy sao?”

“Đúng

“Nhưng cô lại để Bạch Ảnh An bóp chết con trai tôi”.

Bạch Tinh Nhiên sững sờ, nước mắt đọng ở hốc mắt.

“Em trai cô rất quan trọng, con trai tôi thì không quan trọng đúng không? Sau khi bóp chết con trai tôi cô ta thậm chí còn ngang nhiên nói là để giải thoát cho con!”.

“Không, việc này không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không biết tại sao cô ta lại muốn bóp chết con”.

“Vậy cô thì sao?”, Nam Cung Thiên Ân túm cô từ dưới đất dậy, nhìn cô ở khoảng cách gần: “Đó cũng là con cô, nghe được tin nó chết, chẳng lẽ cô không buồn chút nào sao? Không đau lòng chút nào sao?”.

“Tôi..” Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, bàn chân lùi dần ra sau, cơ thể tựa vào tường.

Cô đương nhiên là đau lòng, mặc dù cô không chắc chắn đứa bé đó rốt cuộc có phải do cô sinh không, nhưng lúc nghe được tin nó chết vẫn đau lòng cả ngày không nuốt nổi cơm.

Nhìn thấy sự đau khổ và ăn năn trên mặt Nam Cung Thiên Ân, cô không biết mình phải làm thể nào.

Trời ơi, cô rốt cuộc có phải nói với anh đứa bé bị chết thực ra chưa chắc là con trai ruột của anh, con họ có lẽ vẫn còn sống trên đời này.

Cô có nên nói với anh không? Lúc này nói với anh, anh sẽ tin chứ? Chắc chắn sẽ lại nghĩ là mưu kể để thoát thân của cô nhỉ?

“Cô không đau lòng sao? Lúc đầu có thể chết cũng phải sinh đứa con này ra, mục đích chính là để dùng danh nghĩa dưỡng thai rời khỏi nhà Nam Cung, sau đó lại để Bạch Ảnh An mang con về nhà Nam Cung”.

“Không phải.……….

“Không phải ư?”, Nam Cung Thiên Ân cười khẩy: “Để đến với Lâm An Nam, cô dốc bao tâm huyết, chơi cho nhà Nam Cung rối tinh rối mù, cô được lầm, Bạch tiểu thư!”.

“Thực sự không phải vậy đâu!”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Đại thiếu gia, anh có thể cho tôi một cơ hội giải thích không? Tôi có thể giải thích với anh.

Cô căn bản không phải vì đến với Lâm An Nam nên mới lừa anh, sao anh có thể hiểu nhầm cô như vậy chứ? Anh hiểu nhầm như vậy, thì đời này cô còn cơ hội bước ra khỏi đây không?

“Cô không phải vì đến với Lâm An Nam? Vậy đây là cái gì?”, bàn tay Nam Cung Thiên Ân túm lấy chiếc váy cưới ôm ngực của cô kéo mạnh, váy cưới “roẹt” một tiếng bị anh xé rách.

Bạch Tinh Nhiên chỉ cảm thấy vùng ngực lạnh lẽo, váy cưới bị kéo rách trượt xuống từ ngực cô, cô vội vàng túm lấy lụa trắng đang rơi xuống che ngực mình.

“Không để cô thành công gả cho cậu ta, cô rất thất vọng nhỉ?”, ánh mắt Nam Cung Thiên Ân nhìn quét qua bộ ngực đầy đặn của cô, giọng nói tràn ngập mỉa mai.

Thấy cô không nói nên lời, lửa giận đè nén trong lòng Nam Cung Thiên Ân càng bốc mạnh hơn, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn tôi tha cho mẹ và em trai cô cũng được thôi, nhảy từ đây xuống đi”.

Ngón tay anh chuyển hướng, chỉ về phía ban công.

Bạch Tinh Nhiên nhìn về ban công theo hướng ngón tay anh chỉ, sắc mặt tái nhợt.

“Đây là tầng ba, ngã xuống nếu may mắn thì sẽ chết, nếu xui xẻo có lẽ sẽ tàn tật suốt đời, cô dám không?”.

Bạch Tinh Nhiên đương nhiên không dám nhưng nếu cô nhảy xuống anh sẽ tha cho người nhà của cô, vậy cô bằng lòng. Cho nên hầu như chẳng suy nghĩ mấy, cô đã xách chiếc váy cồng kềnh chạy nhanh về phía ban công.

Song lúc cô chuẩn bị lao mình qua lan can, thì Nam Cung Thiên Ân lại túm cánh tay cô kéo cô lại, quăng mạnh cô xuống đất.

“Á..!”, Bạch Tinh Nhiên bị quăng xuống đất, đầu gối đau đớn.

“Xem ra cô đúng là cô ấy!”, Nam Cung Thiên Ân tiến lên cúi xuống nhìn cô, chỉ có cô ấy mới hành động xốc nổi nhảy xuống, giống như nhảy cầu lúc trước. Nếu là Bạch Ảnh An thì chắc chắn có bức chết cô ta cũng không có dũng khí nhảy!

“Nhưng cô nghĩ đẹp quá rồi, nhỡ cô ngã chết thì lại hời cho cô quả”, Nam Cung Thiên Ân cười khinh miệt: “Cái tôi muốn là cô sống không bằng chết, cả một đời!”.

Nghe thấy lời anh nói, trong lòng Bạch Tinh Nhiên ngày càng lạnh lẽo.

Cô hiểu tính của Nam Cung Thiên Ân, anh chắc chân sẽ không dễ dàng tha cho cô như vậy.

Có phải cô nên bỏ cuộc rồi không? Nhưng cô không cam lòng!

Nam Cung Thiên Ân nhìn váy cưới trên người cô, càng nhìn càng ngứa mắt, trong lúc bực mình đã kéo cô dậy khỏi mặt đất, giật cả chiếc váy cưới đã bị xé rách trên người cô xuống.

Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc hét lên, trên người bỗng chốc bị anh lột chỉ còn mỗi đồ lót.

Cô vừa xấu hổ vừa tức giận ôm lấy cơ thể lõa lồi của mình, co lại vào góc tường, nhìn anh trừng trừng với vẻ mặt sợ hãi.

Nam Cung Thiên Ân thì lại nhanh chóng nhặt từng nhúm vải màu trắng trên mặt đất lên, rồi lấy bật lửa trong túi ra đốt váy cưới, giơ tay lên quăng ra ngoài lan can ban công.

Lụa trắng mềm mại bỗng bị ngọn lửa nuốt trọn, lơ lửng tạo thành đốm lửa chói mắt, đồng thời chiếu sáng màn đêm bên ngoài.

Tiếp đó, váy cưới như một ngọn lửa rơi xuống vườn hoa tầng một.

Ở đây không có quần áo, Bạch Tinh Nhiên thậm chỉ chẳng có cả chỗ trốn, cảm giác được ảnh mặt lạnh lẽo của Nam Cung Thiên Ân nhìn qua, cô co rúm lại, ôm chặt cơ thể mình hơn.

Vốn dĩ là dáng vẻ rất tội nghiệp, nhưng ở trong mắt Nam Cung Thiên Ân thì lại như tà váy trắng nhức mắt kia, anh tiến lên một bước lôi cô ra khỏi góc, ép cô thẳng thắn đối diện với mình. Trong giọng nói tràn ngập chế nhạo: “Giả vờ ngây thơ cái gì? Che cái gì mà che? Cô chưa từng làm chuyện ấy với Lâm An Nam hay chưa từng làm với tôi?”.

“Buông tôi ra…., Bạch Tinh Nhiên rưng rưng giãy giua.

Người đàn ông này quá đáng sợ, quá vô tình, chẳng lẽ anh muốn làm việc ấy với cô ở đây ư?

Nhớ lại cái đêm mấy hôm trước, cô chẳng nghi ngờ chút nào, người đàn ông trước mặt này dường như không có việc gì là không làm được. Anh có thể chạy đến lột đồ, ép cô đến mức này sau khi bức chết bố cô, bắt em trai và mẹ cô, còn việc gì mà anh không làm được chứ?

“Đến cả cái chết cô cũng không sợ mà còn sợ việc này sao?” Nam Cung Thiên Ân kéo cô vào phòng, quăng mạnh, Bạch Tinh Nhiên ngã mạnh xuống chiếc giường lớn.

Cô đau đớn hét lên, muốn bỏ dậy theo bản năng, nhưng Nam Cung Thiên Ân lại đổ ập người xuống trước, hai tay chặn hai bên sườn cô, hơi thở đàn ông mạnh mẽ bao trùm lấy cô, khiến cô gần như ngạt thở.

Nam Cung Thiên Ân quan sát gương mặt đầy nước mắt nhoe nhoét lớp trang điểm của cô, chân mày hơi cau lại, nói ra một câu khinh bỉ: “Bẩn thật!”.

Cũng không biết anh đang nói mặt cô bẩn hay cơ thể cô bẩn, Bạch Tinh Nhiên lúc này cũng không có tâm trạng để nghĩ kĩ, cô chỉ nằm yên nhìn chăm châm anh đang ở trên người cô, nín thở không dám nói gì.

Nam Cung Thiên Ân cuối cùng không làm hành động tiếp theo, đứng thẳng người dậy, lùi ra sau một bước, vừa chỉnh lại quần áo trên người vừa lạnh nhạt nói: “Từ hôm nay, cuộc đời cô sẽ không còn do cô làm chủ nữa, trừ khi tôi chơi đủ rồi”.

Anh nói xong thì xoay người bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Bạch Tinh Nhiên ở trên giường ngực vẫn phập phồng dữ dội, đến tận khi tiếng động cơ xe vang lên, cô mới từ từ bỏ dậy khỏi giường.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận