Chương 315: Không muốn vuột mất cơ hội (3)
“Cậu là vợ của Kiều Tư Hằng, anh ta có thể làm gì cậu chứ?” Bạch Tinh Nhiên nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Tô Tích, trước đây cậu còn khẳng định với mình rằng đứa bé là một bé gái khỏe mạnh cơ mà”.
“Đó chẳng phải là … .” Tô Tích nhún vai nói với vẻ vô tội: Cô tình nói đế an ủi cậu sao”.
“Tô Tích!”, Bạch Tinh Nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, tức tối trừng mắt nhìn cô ẩy nói: Rốt cuộc lời nói nào của cậu mới là thật đây?”
Tô Tích bị cô quát cho hơi sợ: “Thật ra mà nói, mình không chắc chắn lắm, cho nên những gì cậu lo lắng là đúng, nhỡ nói cho Nam Cung Thiên Ân xong, cuối cùng đều không phải sự thật, anh ta chắc sẽ lại nghĩ cậu cố tình lừa anh ta, chắc chắn sẽ hận cậu chết mất”.
Cô ấy nói xong, kéo bàn tay Bạch Tinh Nhiên lại nói: “Nhưng mình hiếu nỗi lòng của cậu, chỉ cần có một tia hi vọng thôi cậu đều không muốn bỏ qua đúng không? Cậu yên tâm, mình đã nhờ Kiều Tư Hằng giúp mình tìm rồi, thực lực của Kiều Tư Hằng không kém Nam Cung Thiên Ân mấy đâu, hơn nữa anh ta còn là ông chủ của Bệnh viện Hằng Tinh, nếu đến anh ấy còn không tìm được, thì Nam Cung Thiên Ân cũng chắc không thế tìm nổi, cho nên … .”
“Chuyện tìm đứa bé cậu đừng lo nữa, cứ giao cho mình đi được không?” cô ấy nói.
Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chằm vào cô ấy, hỏi với vẻ lo lắng: “Kiều thiếu gia thật sự sẽ giúp mình hết sức không?”
“Có đấy, mình nhất định sẽ đế ý chuyện này giúp cậu”.
“Cảm ơn cậu”.
“Cảm ơn thì thôi khỏi, cậu tự chăm sóc bản thân cho tốt, Lâm An Nam thì không được nữa rồi, cuộc sống sau này cố gắng sống với Nam Cung Thiên Ân cho tốt nhé”.
“Mình và Nam Cung Thiên Ân … .” Bạch Tinh Nhiên cười lên, cô gần như không dám nghĩ đến vấn đề này.
“Chuyện lần này là lỗi lớn của cậu, cũng là cậu có lỗi với Nam Cung Thiên Ân người ta, mình nghĩ Nam Cung Thiên Ân đối xử với cậu như vậy là nương tay lắm rồi, cậu cố gắng làm cho anh ta vui, biết đâu tâm trạng anh ta tốt lên sẽ tha thứ cho cậu thì sao”, Tô Tích mím cười một cái: “Nói thật thì, mình ủng hộ cậu đến với Nam Cung Thiên Ân hơn là đến với Lâm An Nam đấy”.
Bạch Tinh Nhiên thở dài một cái trong tâm trạng rối bời: “Trong dầu mình bây giờ chí có Tiếu Ý và con mình, không dám nghĩ đến những chuyện khác, phải rồi … .”
Cô đột nhiên hỏi: “Mình nhớ là trại trẻ mồ côi Thành Bắc hình như cách đây không xa lắm đúng không?”
“Bạch Tinh Nhiên cậu … .” Tô Tích cạn lời lườm cô nói: “Vừa rồi chẳng phải mình đã nói với cậu rồi sao? Cậu còn chưa sinh đứa bé thì người ta đã bỏ rơi nó ở trước cửa trai trẻ mồ côi Bạch Tinh Nhiên im lặng.
Tô Tích đứng dậy khỏi ghế sofa: “Bọn mình mau xuống dưới nhà đi, mình còn phải tiếp khách nữa”.
Bạch Tinh Nhiên trả lời đại một câu: “Cậu xuống trước đi, mình muốn ngồi trên này thêm lúc nữa”.
“Thôi được, lát nữa cậu tự xuống dưới là được rồi”, Tô Tích nói xong liền rời khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng dưới tiếp khách.
Bạch Tinh Nhiên ngồi một mình trên sofa, cầm cốc nước trong tay uống từng ngụm một, dầu óc rối bời, càng nghĩ càng thấy bản thân cô nên đích thân đến tận trại trẻ mồ côi đó, biết đâu là do người ở đấy nhớ nhầm thì sao? Hoặc cố tình nói dối thì sao? Cô không thể vì điều này mà bỏ qua cơ hội hiếm có như thế.
Trại trẻ mồ côi Thành Bắc cách đây không xa lắm, nếu giờ cô trốn ra ngoài rồi lại trốn về, chắc sẽ không bị Nam Cung Thiên Ân phát hiện đâu nhĩ? Sau khi nghĩ vậy, cô đặt cốc nước trong tay xuống rồi đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến chỗ cầu thang ngó dầu xuống dưới nhìn, thấy Nam Cung Thiên Ân và Kiều Tư Hằng đang nói chuyện rất rôm rả, trong thời gian ngắn e là sẽ không rời đi đâu.
Bình thường biệt thự nào cũng sẽ có cửa sau, cô quay lại phía cuối hành lang tầng hai, ở đó có một lối đi, nhưng cô không biết có phải là lối đi ra cửa sau hay không.
Đang còn do dự, cô đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng ngủ bên cạnh, Kiều nhị thiếu gia vừa nãy đã xuất hiện trước mặt cô.
Thấy cô lén lút đi về phía cửa sau, Kiều nhị thiếu gia nhếch mày hỏi: “Cô lại tìm nhầm cửa rồi à?” Bạch Tinh Nhiên gượng gạo nói: “Không phải … .” Cô do dự một lúc liền nhìn thẳng anh ấy hỏi: “Anh là Kiều nhị thiếu gia đúng không, có thể nói cho tôi biết cửa sau của biệt thự ở lối nào không?” Tô Tích nói vị Kiều nhị thiếu gia này vì đôi chân kia nên tính khí khủng khiếp đến mức có thể giết người, nhưng giờ cô chẳng còn cách nào khác, đành nhờ anh ấy giúp.
Kiều nhị thiếu gia vẫn như ấn tượng đầu tiên trong cô vậy, không hề tức giận, cũng không hề có vẻ không vui, chí hất cằm chí ra chiếc cửa trước mặt cô nói: “Từ đây đi ra sẽ đến cầu thang của vườn hoa phía sau, nhưng giờ đang buổi tối, tốt nhất cô đừng đi lung tung .”
Bạch Tinh Nhiên giơ tay cầm nắm lấy chốt cửa rồi mở ra, sau khi mở cửa nhìn ra ngoài quả nhiên là cầu thang dẫn tới vừa hoa tầng một, từ đây vòng ra cửa chính, chắc sẽ không có ai để ý đến cô.
“Cảm ơn nhé”, cô bước ra ngoài nhưng sau đấy như thể nghĩ ra điều gì đó, cô quay đầu nói với Kiều nhị thiếu gia đang ngồi trên xe lăn:”Thực ra hai chân bị tàn phế không sao cả, chỉ cần có thể đối diện với cuộc sống một cách lạc quan, chỉ cần nhân phẩm tối, thì vẫn là người đáng được người khác kính trọng đó.”
Nói xong câu này, cô chạy bước nhỏ xuống tầng dưới, để Kiều nhị thiếu gia ngồi một mình ở đó.
Từ vườn hoa phía sau vòng ra cửa trước, Bạch Tinh Nhiên đi ra khỏi căn biệt thự nhà họ Kiều một cách thuận lợi, vẫn chạy bước nhỏ ra phía đường chính.
May mà biệt thự nhà họ Kiều cách đường chính không xa, cô đứng bên lề đường bắt một chiếc taxi.
Trại trẻ mô côi Thành Bác mới được thành lập không lâu, Bạch Tinh Nhiên đứng trong phòng bảo vệ nói một một hồi, chú bảo vệ vẫn không cho cô vào trong.
Cuối cùng cô không còn cách nào khác, đành mượn tên của Nam Cung Thiên Ân nói với chú bảo vệ: “Cháu là phu nhân của tổng giám đốc Tập đoàn Nam Cung, muốn đến trại trẻ mồ côi để quyên góp, cho nên muốn đến tìm hiểu trước nhu cầu về mọi mặt ở đây.”
Vừa nghe thấy là phu nhân của tổng giám đốc Tập đoàn Nam Cung chú bảo vệ lập tức như bừng tỉnh, gật đầu nói: “Chẳng trách trông cô quen thế, thì ra là từng nhìn thấy trên báo rồi. Thế là Bạch Tinh Nhiên được đưa vào tận trong trại trẻ mô côi.
Cô miêu tả thời gian sinh của đứa bé, nhân viên liền đưa cô đến một phòng trẻ sơ sinh, chỉ vào mấy bé gái bên trong nói:”Đây đều là những bé bị bỏ rơi ở trước cửa với cả được cảnh sát đem tới, hai bé này đều là bé gái, thiếu phu nhân cô…”
Bach Tinh Nhiên vội vàng nói: “Vậy à, tôi muốn xem thử vì có người bạn muốn nhận nuôi một bé gái.”
“Nếu muốn nhận nuôi … thì bé này được hơn”, nhân viên chỉ vào một bé gái trong đó nói: “Bé gái này lúc đó bị bỏ rơi ở trước cổng trại trẻ mồ côi, sau khi bác sĩ kiếm tra thì thấy sức khỏe mọi mặt đều rất bình thường”.
“Bị bỏ rơi từ lúc nào vậy?” Bạch Tinh Nhiên nhìn bé gái trong nôi, thấy đúng là xinh đẹp hơn các bé gái khác, da trắng, mặt bầu bĩnh, nhưng cô không nhìn ra được đứa bé giống ai, vì nó đang ngủ, với lại cũng còn bé quá.
Khi nhân viên nói với cô về ngày tháng chính xác, trong lòng cô lại một lần nữa cảm thấy thất vọng, giống hệt như Tô Tích nói.
Trong căn biệt thự nhà họ Kiều, Nam Cung Thiên Ân không tìm thấy Bạch Tinh Nhiên, trong lòng đột nhiên dấy lên dự cảm không lành.
Tô Tích tìm khắp tầng trên tầng dưới một vòng cũng không thấy bóng dáng Bạch Tinh Nhiên đâu, trong lòng khó tránh khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt như muốn giết người của Nam Cung Thiên Ân.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!