Chương 331: Ý đồ bất lương
“Vậy tại sao cô không cầu xin tôi, xin tôi hồi tâm chuyển ý?”.
“Hả?”, Bạch Tinh Nhiên ngây ngốc nhìn anh: “Nếu như tôi cầu xin anh, anh có hồi tâm chuyển ý không?”.
“Có thế”.
“Được, vậy lần sau nếu anh có làm chuyện bậy bạ với người phụ nữ khác, tôi sẽ khóc lóc cầu xin anh hồi tâm chuyển ý”, Bạch Tinh Nhiên nói xong, nghĩ một lúc: “Không đúng, việc này thì liên quan gì đến Tô Tích? Chúng ta đang nói Tô Tích mà đâu phải tôi”.
Nam Cung Thiên Ân xoay bước, tiếp tục đi về phía thang máy, vừa đi vừa nói: “Nếu như Tô Tích thật sự để ý, thì cô Phương đó có thế sống tốt như vậy không?”.
“Nhưng Kiều thiếu gia là chồng cô ấy, sao cô ấy có thể không để ý?”.
“Nếu như cô ấy không yêu người đàn ông này, có phải là chồng hay không cũng vậy”, Nam Cung Thiên Ân nghiêng đầu nghìn cô một cái: “Cho nên, cô đừng có ở đây thay cô ấy làm ba cái việc bát nháo này nữa”.
Bạch Tinh Nhiên không nói gì nữa.
Hai người cùng đi xuống hầm gửi xe, sau khi lên xe, tâm trạng dần bình tĩnh lại, Bạch Tinh Nhiên bắt đầu hồi tưởng lại đứa bé ban nãy, đứa bé trông rất trắng trẻo xinh đẹp, còn đội mũ công chúa, trông rất giống một cô công chúa.
Nếu như là con gái của Tô Tích và Kiều Tư Hằng thì tốt biết mất, thế mà lại là do tiếu tam vô liêm sỉ đó sinh ra.
Cô lại nhớ đến con gái của mình, nếu như con gái còn bên cạnh, cô nhất định cũng sẽ cho con bé ăn mặc như công chúa! Chỉ tiếc là… Cô yếu ớt nhắm mắt lại, giấu nỗi mất mát vào tận đáy lòng.
Nam Cung Thiên Ân đang lái xe nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng đột nhiên dấy lên sự tò mò, thầm nghĩ nếu đổi lại Phương mật là người phụ nữ của anh, không biết cô liệu cũng có thể kích động phát tiết như thế không? Buổi tối, nhân cơ hội Nam Cung Thiên Ân đang tắm, Bạch Tinh Nhiên lấy điện thoại mẹ con trên tủ đầu giường vừa đi ra ban công vừa gọi điện cho Tô Tích.
mặc dù Nam Cung Thiên Ân đã nói đây là chuyện của Tô Tích cô đừng xen vào, nhưng chị em tốt bị tiếu tam ngồi lên đầu rồi, cô sao có thể không lo? Cho nên bất chấp điện thoại bị cài máy nghe lén, cô cũng phải gọi.
Sau khi kết nối, giọng của Tô Tích đã lại trở về trạng thái khoan khoái như mọi ngày: “Sao thế? ông chồng biến thái của cậu cho gọi điện thoại rồi à? .
“Không cho, cho nên trong điện thoại có gắn phần mềm thu âm”.
“Không phải chứ? Còn gắn phần mềm thu âm? ôi trời, vậy chẳng phải đã thu lại lời mình vừa nói rồi sao?”, Tô Tích kêu ca một trận rồi nói: “Phải rồi, vậy sao cậu vần dám gọi điện cho mình thế”.
“mình muốn nói chuyện với cậu”, Bạch Tinh Nhiên nói.
Cô chỉ định nói với Tô Tích chuyện của chồng cô ấy, bị ghi âm lại cũng chẳng có gì to tát đâu nhỉ? Cùng lắm là bị Nam Cung Thiên Ân trách móc là nhiều chuyện.
“Cậu muốn nói chuyện gì?”.
Bạch Tinh Nhiên đương nhiên không tiện kể hết tất cả những chuyện hôm nay tai nghe mắt thấy cho cô ấy, thế là hỏi vòng: “Tiểu tích, tình cảm của cậu và Kiều Tư Hằng vẫn căng thẳng thế à?”
“Vẫn thế.” Tô Tích không biết đang ăn gì, trả lời nghe không rõ.
“Vậy cậu có biết anh ta từ sáng đến tối ở bên ngoài làm gì không?”
“Chơi gái chứ còn làm gì nữa?”
“Cậu không quan tâm à?”
“Không quan tâm.”
“Cho dù là tòi ra cho cậu đứa con cũng không quan tâm?” Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc hỏi.
Tôi Tích dừng một lúc, giọng nghiêm chỉnh hơn:”Tinh Nhiên, có phải câu nghe được gì không? Hay là nhìn thấy gì?”
“Ặc..” Bạch Tinh Nhiên nhất thời không biết nên nói sao mới phải.
Tô Tích chỉ cười lạnh nhạt một tiếng:”Người đàn bà tên Phương Mật đó phải không? Sinh cho anh ta một đứa con gái, hứ, chỉ là con gái thôi mà, có gì to tát đâu.”
“Hóa ra vậy biết thật!” Bạch Tinh Nhiên hô lên.
“Đúng rồi, một năm trước người đàn bà đó ở nước ngoài đã gửi kết quả khám thai vào email của mình, lần trước sinh nhật mẹ chồng mình còn cố ý chuyển lười đến tai mẹ chồng mình, lúc Tô Tích nói chuyện này, giọng điệu rất bình tĩnh, hoàn toàn ngược laij, không kích động và tức giận như Bạch Tinh Nhiên.
“Thế kiều phu nhân nói sao?”
“Còn có thể nói sao? Đuổi cô ta và đứa bé đi thôi.”
“Cũng may Kiều phu nhân đối xử với cậu thật tối.” Bạch Tinh Nhiên hít vào một hơi, nói:”Tiểu Tích, không phải mình nói cậu, Kiều thiếu gia đã có gia đình riêng bên ngoài rồi, cậu đừng đối đầu cới anh ta nữ,a rồi có ngày cậu đối đầu đến mất luôn vị trí Kiều thiếu phu nhân đấy.
Đương nhiên mình biết cậu không quan tâm vị trí Kiều thiếu phu nhân đấy, nhưng cậu không sống cho tốt cung không ly hôn là sao? Lẽ nào cậu định cả đời sống như thế mãi?”
“Nhiên, cậu sai rồi, mình không đối đầu, chỉ là không có tình cảm.” Tô Tích lại thở dài:”Nếu có một ngày anh ta thật sự cưới con đàn bà họ Phương đó về nhà, mình cũng tự do, chẳng sao cả.”
“Đây là lí do cậu vẫn luôn không muốn sinh con à?”
“Cũng có thể” Tô TÍch bỗng cười mỉa mai:”con đàn bà đó muốn dựa hơi con, nhưng lại sinh con gái mà đứa con gái đó có thế sống sót không còn chưa biết đâu”.
“Tô Tích, cậu đang nói gì thế?”, Bạch Tinh Nhiên giật mình, vội nói: “Cậu không phải muốn hại đứa bé đó chứ? mình cảnh cáo cậu, đứa bé là vô tội, cậu hại người phụ nữ kia thì được, nhưng đừng động vào đứa bé”.
“Không, không đúng, cậu cũng không thể làm hại người phụ nữ kia, cướp đàn ông thì phải biết dùng trí, cẩn thận không phạm pháp thì gay”.
Tô Tích bỗng bật cười: “Xem cậu sốt sắng kìa, làm như mình có thể giết họ không bằng”.
“mình sợ cậu nghĩ không thông”.
“Cậu cứ xử lý cho tốt xích mích nhỏ giữa cậu và Thiên Ân thiếu gia đi, đừng lo cho mình, cúp máy đây”, Tô Tích nói xong, nhưng có vẻ gấp gáp cúp máy.
“Này, Tiểu Tích!”, Bạch Tinh Nhiên gọi, nhưng trong điện thoại chỉ còn tiếng tút ngắn kéo dài.
Cô cầm điện thoại quay người, suýt chút bị bóng dáng sau lưng dọa ngã xuống đất.
Nam Cung Thiên Ân! Anh ra lúc nào vậy? Hơn nữa còn đứng sau lưng cô giả thần giả quỷ! “Ặc… Tôi chỉ gọi điện cho Tô Tích thôi”, Bạch Tinh Nhiên nắm ống nghe trong tay, rồi dúi vào tay anh: “Này, trả anh”.
“Nghe cô nói có vẻ kinh nghiệm nhỉ?”.
“Ý gì?”.
“Dùng trí cướp đàn ông”.
“Không, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, tôi đã cướp đàn ông của ai bao giờ đâu”.
Cô đi qua người anh định vào phòng, nhưng Nam Cung Thiên Ân lại đưa tay ra vòng qua eo cô, kéo người cô áp sát vào người anh nói: “Cô đừng đi vội”.
“Làm gì thế?”, Bạch Tinh Nhiên dấy lên một dự cảm không lành.
“Thử xem chức năng của tôi có bị trở ngại không”, đi từ trong siêu thị ra, Nam Cung Thiên Ân vẫn ngậm cục tức này, giờ cuối cùng cũng có cơ hội khiến cô được mục sở thị khả năng của anh, anh đương nhiên không thế bỏ qua rồi.
Bạch Tinh Nhiên trên người mặc bộ đồ ngủ mới, cơ thể mê người lấp ló qua lớp vải mỏng đang dính chặt vào bầu ngực trần, ngửi mùi sữa tắm rõ rệt trên người anh, cô đột nhiên cảm thấy bản thân thở không ra hơi.
Cô nuốt nước bọt nói: “Tôi còn chưa tắm”.
“Nhanh lên, cho cô mười phút”, anh bỏ cô ra.
Bạch Tinh Nhiên bần thần đi, tắm xong mới phát hiện ra mình quên không mang quần áo, cô thò nửa đầu ra khỏi nhà tắm, thấy Nam Cung Thiên Ân đang ngồi trên sofa, chỉ đành rụt đầu lại.
Làm sao đây? Bây giờ nhờ anh lấy đồ ngủ, anh có thể sẽ cứ thể cởi bỏ áo choàng tắm của cô ra giường, nếu như bảo anh tránh đi, chắc kết quả vẫn vậy.
Trong lúc cô đang không biết nên làm sao, Nam Cung Thiên Ân đang xem tivi liền bỏ điều khiến xuống, sau đó đi đến trước tủ quần áo lấy từ trong ra một chiếc áo sơ mi đưa cho cô.
Bạch Tinh Nhiên ngây ra một lúc rồi nói: “Tôi có đồ ngủ mà, ở trong tủ ấy”.
“Tôi đã bỏ đi giặt hết rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!