Chương 333: Trung thu (1)
Tối qua chưa làm được, anh định giờ sẽ làm gấp đôi.
Bạch Tinh Nhiên bị anh vừa kéo vừa đè như thể, không nhịn được mà kêu lên.
Nam Cung Thiên Ân nhanh chóng dùng đôi môi của mình đè xuống, tiếng kêu của cô bị chặn ở cổ họng, sau đó bị nụ hôn đẩy ngược lại…
Hai người cùng tập thể dục buổi sáng, đến cả Tiểu Lục lên gọi xuống ăn sáng cũng bị Nam Cung Thiên Ân đuổi đi.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng vỗ vào vai Nam Cung Thiên Ân: “Anh mau thả tôi ra đi, bà sẽ mắng chết tôi mất”.
Người đàn ông này quá ích kỷ, đến lúc đó lão phu nhân mà trách mắng, anh nhất định sẽ lại làm như người vô tội chỉ tập trung ăn, không có áp lực gì, còn cô sẽ bị mắng cho té tát.
“Nếu cô còn lải nhải, tôi cũng sẽ mắng chết cô đấy”, Nam Cung Thiên Ân căn vào tại cô cảnh cáo: “Không, tôi sẽ không măng chết cô, tôi sẽ khiến cô không còn sức mà nghe mắng nữa”.
Vừa uy hiếp như thế, Bạch Tinh Nhiên đã ngoan ngoãn rồi.
Dù sao đẳng nào cũng chết, cô chỉ có thể chịu đựng thôi!
Đợi hành sự xong, lúc hai người thu dọn đi xuống, thì mọi người đã ăn xong đang ngồi ở phòng khách uống trà rồi.
Thẩm Khác và Thẩm Tâm đều ra ngoài rồi, chỉ có Phác Luyến Dao đang uống trà với lão phu nhân ở phòng khách.
Nhìn thấy hai người đi xuống, quả nhiên lão phu nhân đã lên tiếng trách móc: “Mấy giờ rồi mà giờ mới dậy, có ra thể thống gì không?”.
Bạch Tinh Nhiên sớm đã chuẩn bị tinh thần nghe mắng, chột dạ cúi đầu: “Cháu xin lỗi, tối qua ngủ hơi muộn ạ”.
“Mười giờ đầu tính là muộn?”, Nam Cung Thiên Ân yếu ớt chêm thêm một câu
Bạch Tinh Nhiên đứng hình, quay người lườm anh một cái, nếu không phải vì anh thì cô đã uống từ lâu rồi, lại còn có mặt mũi ở đây chọc phá cô?
Lão phu nhân quay sang nhìn Nam Cung Thiên Ân, nói bằng giọng trách móc: “Cháu cũng thế, không phải đi làm à?”.
Nam Cung Thiên Ân cười rồi ngồi xuống đối diện lão phu nhân, nói: “Bà nội, chẳng phải bà vẫn bảo cháu phải chịu khó nghỉ ngơi, đừng có vất vả quá ạ?”.
Bạch Tinh Nhiên ngán ngẩm đảo mắt, anh cũng đâu phải là nghỉ ngơi, rõ ràng là đang gia tăng sức lao động, hơn nữa còn là lao động thể lực.
Phác Luyến Dao quan sát hai người, là một người đang yêu, cô ta sao có thể không nhìn ra sự ngượng ngùng và xấu hổ tỏa ra từ khắp người Bạch Tinh Nhiên, rõ ràng là vừa có hơi đàn ông xong, cô ta cười cầm cốc trà lên uống một ngụm không nói gì.
Để chuyển chủ đề, Bạch Tinh Nhiên cười hỏi: “Mọi người vừa nói chuyện gì thế? Chị thấy Phác Luyến Dao em có vẻ rất vui”.
Phác Luyến Dao cười, nói: “Em vừa nói với bà nội, em định trở lại bệnh viện làm việc, dù sao cũng chỉ có chân em bị tàn tật chứ không phải đầu và tay hoàn toàn có thế trở về vị trí cũ làm việc”
“Vậy sao, vậy bà có đồng ý không?”.
“Đồng ý rồi”, Phác Luyến Dao thân mật khoác tay lão phu nhân: “Bà nói rồi, dù thiếu đi một người bầu bạn sẽ buồn lắm, nhưng phụ nữ mà, phải nên có sự nghiệp và cuộc sống riêng”.
“Rõ ràng là cháu ở nhà tự thấy buồn chán quá, muốn ra ngoài làm việc mà”, lão phu nhân cười, đưa tay lên vỗ cánh tay cô ta.
“Bà nội quả là sáng suốt”, Phác Luyến Dao cười hì hì.
Có sự nghiệp và cuộc sống riêng, thật ra Bạch Tinh Nhiên vẫn luôn có mong ước như vậy.
Cô bất giác thốt ra một câu: “Chị cũng muốn đi làm”.
Lời vừa nói ra, ba người trong phòng khách đều nhìn cô,
Bạch Tinh Nhiên vội nhân cơ hội nói:
“Bà ơi, cháu cũng muốn ra ngoài làm việc.
“Đi cái gì mà đi? Ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc sức khỏe cho tốt là được rồi, lão phu nhân gần như từ chối không cần suy nghĩ.
Bạch Tinh Nhiên thất vọng ngậm miệng, còn tưởng lão phu nhân sẽ đồng ý, không ngờ bị từ chối thẳng thừng như vậy.
CÔ quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, anh vẫn đang uống trà, không hề có ý định nói đỡ. Xem ra anh cũng không đồng ý, ước mơ đi làm của cô… chỉ có thể tiếp tục là giấc mơ thôi.
Phác Luyến Dao nhìn mọi người, rồi cười nói: “Bà nội, đi làm cũng có thể chăm sóc sức khỏe mà”.
“Nhà Nam Cung không thiếu tiền, nhà họ Bạch cũng không cần cô nuôi, cho nên không cần thiết, lão phu nhân vừa nói xong, trong lòng Bạch Tinh Nhiên lại thấy nhói đau.
Cô đương nhiên biết lão phu nhân nói vậy là ý gì, nhà họ Bạch bây giờ không còn nữa, cho dù cô có muốn nuôi cũng không nuôi được.
Cũng may mà cô gần như không có tình cảm gì với nhà họ Bạch, nếu không nhất định sẽ bị câu nói này của lão phu nhận tổn thương đến thấu tim gan!
Chả mấy mà đến Trung Thu, lúc ăn sáng, Thẩm khác nói muốn về nhà mình để thắp hương, tạm biệt lão phu nhân.
Lão phu nhân gật đầu, nói: “Nền thế, buổi trưa ăn cơm đoàn viên ở nhà họ Thẩm, đến tối chúng ta lại tụ họp ăn một bữa, về nhớ nói với bố mẹ cháu một tiếng.
Thẩm Khác nói rồi gật đầu: “Bà nội, bà yên tâm, năm nào cũng như thế mà không cần nói bố mẹ cháu cũng biết”.
Buổi sáng nhà Nam Cung Thiên đến từ đường cúng bái tổ tiên theo tập tục các năm trước.
Bạch Tinh Nhiên lần đầu tiên cùng mọi người đến từ đường, nhìn xung quanh một lượt, không khí âm u bên trong do nhiều người nên cũng không còn đáng sợ nữa.
Cũng là lần đầu tiên Bạch Tinh Nhiên đến từ đường mà không bị sởn gai ốc.
Sau khi ra khỏi từ đường, lão phu nhân cùng với chị Hà về nhà trước, Nam Cung Thiên Ân thì chần chừ nán lại.
Nam Cung Thiên Ân quỹ bất động trước bài vị tổ tiên, hai mắt nhắm lại, không biết đang nghĩ gì.
Lúc mở mắt ra liền hỏi một câu: “Sao cô còn chưa đi?”.
“Anh không đi, đương nhiên tôi phải ở lại với anh rồi”.
“Không cần, cô về trước đi, Nam Cung Thiên Ân nói.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, quay người đi ra khỏi cửa từ đường.
Sau khi ra khỏi từ đường cô không về nhà chính ngay, mà ra xe ngồi.
Cô ở trên xe đợi 15 phút, vẫn không thấy Nam Cung Thiên Ân đi ra, ban nãy cô đi ra trước là vì không muốn làm phiền Nam Cung Thiên Ân nói chuyện với tổ tiên, nhưng lâu như vậy rồi, nói gì cũng phải nói xong rồi chứ nhỉ?
Đợi thêm một lúc nữa, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng ra, có điều anh không đi về phía xe, mà đi về một hướng khác.
Hướng đó là đi ra mộ của đứa bé, Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên một lúc, vội vàng đẩy cửa xe chạy theo.
“Đại thiếu gia, anh đợi tôi với”, Bạch Tình Nhiên đuổi tới sau lưng anh thì gọi.
Nam Cung Thiên Ân dừng bước, quay đầu lại, cau mày nhìn cô: “Sao cô vẫn chưa vě?”.
“Tôi… tôi muốn đi cùng anh”, Bạch Tinh Nhiên nói.
“Cô đi làm gì?”.
Bạch Tinh Nhiên á khẩu, cô đi làm gì? Cô thân là mẹ của đứa bé, còn có thể làm gì chứ?: “Tôi muốn đi thăm con”.
Cô biết Nam Cung Thiên Ân nhất định ghét cô nói như vậy, vội thêm một câu: “Đại thiếu gia, bất luận trước đây tôi đã làm gì, nhưng dù sao cũng là mẹ của đứa bé mà? Xin anh hãy cho tôi đi cùng được không?”
Mặc dù đứa bé đó có khả năng không phải là con đẻ của cô, nhưng nó cũng vì cô mà chết!
Sắc mặt Nam Cung Thiên Ân sầm gì khó coi, giọng điệu mỉa mai đến cực độ: “Cô chắc chắn là thằng bé cũng muốn gặp cô chứ?”.
“Bất luận nó có đồng ý gặp tôi hay không, tôi đều muốn đi thăm nó, đi xin nói tha thứ, Bạch Tinh Nhiên mắt tròn xoe nhìn anh: “Đây là tâm nguyện của tôi, xin anh hãy cho phép có được không?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn vẻ áy náy và sám hối trên mặt cô, cuối cùng không nói gì cả mà quay người, tiếp tục đi về phía trước.
Theo tập tục của nhà Nam Cung, trẻ con chưa đủ 100 ngày mà qua đời thì không được vào từ đường, cho nên con của bọn họ chỉ có thể đi ra trước một phần sau núi để cúng bái.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!