Chương 370: Đừng trách bà ấy
Đổi một đề tài thoải mái hơn chút, biểu cảm trên mặt Bạch Tinh Nhiên cũng thả lỏng, mím cười nói:
“Con và Thiên Ân thiếu gia định ngày kia về, còn mẹ và Tiểu Ý có lẽ phải ở đây nghỉ ngơi thêm một, hai tháng nữa.
Phẫu thuật tim không khải việc nhỏ, nghỉ ngơi lâu chút, lúc khám lại thực sự không có vấn đề gì rồi về cũng không muộn”.
“Được, mẹ hiếu rồi, thay mẹ cảm ơn Thiên Ân thiếu gia”.
“Mẹ, cảm ơn thì không cần, nếu mẹ có thể tha thứ cho anh ấy thì là tốt nhất”, Bạch Tinh Nhiên mím cười nói.
Mặc dù tính cách của Nam Cung Thiên Ân căn bản không để ý Chu Tuệ có tha thứ hay không, cũng không cần sự tha thứ của bà ấy. Nhưng là con gái, là vợ, cô đương nhiên mong hai người không có khúc mắc gì hết.
Bạch Tinh Nhiên ngồi dậy khỏi giường, lúc sắp đi thì ôm mẹ nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, mọi việc qua rồi, sau này sẽ không còn khổ nạn gì nữa đâu”.
“Mong là vậy”.
“Đợi mẹ và Tiếu Ý về đến Châu Thành, mọi việc sẽ bắt đầu lại từ đầu”.
“ừm, được”.
“Ngủ ngon”, Bạch Tinh Nhiên vẫy tay với mẹ xong thì xoay người bước ra khỏi phòng ngủ của bà ấy.
Cô không lên thẳng tầng trên, mà tựa vào cánh cửa ngẩng đầu khẽ thở dài, chớp cho trôi đi nước mắt bẩn cẩn dâng lên. Sau đó cúi đầu, cất bước chuẩn bị lên tầng.
Cô vừa đi được hai bước thì bị Nam Cung Thiên Ân ở trước mặt làm cho hết hồn, cô giật mình, sau đó vỗ ngực oán trách:”Nam Cung Thiên Ân, anh biết em không quen với căn nhà này, có thể dừng đột nhiên xuất hiện không? Đáng sợ lắm.”
“Không có tật thì không giật mình.”, hai tay Nam Cung Thiên Ân nhét vào túi đi về phía cô, sau khi đứng trước mặt cô thì quan sát cô:”Nói đi, có phải lén lút nói xấu anh không?”
“Làm gì có?”
“Vậy em khóc cái gì?”
“Em khóc ư?” Bạch Tinh Nhiên xoa mắt. “Đi thôi đến giờ lên đi ngủ rồi.”
Nam Cung Thiên Ân ôm quàng vài cô, ôm cô lên tầng. Nhìn thấy cô tâm trạng buồn bã, Nam Cung Thiên Ân cũng không mong cô tắm tinh dầu hoa oải hương thơm phưng phức vì mình nữa.
Sau khi đấy cô ngã ra giường thì hỏi: “Sao thế? Sao tâm trạng buồn vậy?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, thực sự không biết phải nói việc này với anh thế nào, về cái chết của bố, Nam Cung Thiên Ân nhất định không muốn nhắc lại.
Nói đến việc hận Nam Cung Thiên Ân, cô cảm thấy dù có muốn hận thì cũng phải hận anh vì bà ngoại. Mặc dù trợ lý Nhan đã giải thích với cô cái chết của bà ngoại không liên quan trực tiếp đến anh, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn hơi lấn cấn.
Cô cũng từng trách anh, oán anh, chí có điều những tâm trạng này đã bị tình yêu che lấp từ lâu, cũng lâu lắm rồi cô không dám nghĩ lại nữa.
“Nói chuyện”, Nam Cung Thiên Ân gõ vào chóp mũi cô một cái: “Có phải mẹ em vẫn luôn bận lòng về cái chết của chủ tịch Bạch không?”.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn anh: “Sao anh biết?”.
“Anh có thể cảm nhận được”.
“Anh đừng trách bà ấy”, Bạch Tinh Nhiên giải thích thay cho mẹ: “Thực ra bà ấy cũng rất đáng thương, đời này chí từng yêu một người đàn ông là chủ tịch Bạch”.
“Em yên tâm, anh không trách bà ấy”, Nam Cung Thiên Ân không đến mức tức giận với một phụ nữ yếu đuối.
“Mẹ em lúc còn trẻ đúng là đã mắc sai lầm, yêu người không nên yêu, mà đàn ông đều là người thực dụng, ông ấy hẹn hò với mẹ em dồng thời cũng hẹn hò với mẹ của Ánh An, hơn nữa cuối cùng đã chọn nhà họ Hứa giàu có hơn. Đáng hận nhất là ông ấy rõ ràng đã lấy vợ rồi mà còn lằng nhằng với mẹ em, mẹ em thì lại là một người chẳng có cá tính hay chính kiến gì, sau đó đã tạo ra sản phẩm là em”.
“Sản phẩm là em…”, Nam Cung Thiên Ân bật cười nói: “Anh thấy sản phẩm là em tính cách cũng giống mẹ em phết đó, vừa yếu đuối vừa không có chính kiến”.
“Còn có sự chung tình với đàn ông”, Bạch Tinh Nhiên bổ sung một câu.
“Em chung tình với đàn ông? Em chỉ Lâm An Nam sao?”, Nam Cung Thiên Ân không vui.
“Đương nhiên không phải”, Bạch Tinh Nhiên vội nói: “Mặc dù em yếu đuối, nhưng em có lòng tự trọng hơn mẹ em chút, với người đàn ông từng tổn thương em một cách không có giới hạn, thì em chắc chắn sẽ không thế nào tha thứ”.
“Không có giới hạn là thế nào?”.
“Thì kiểu như chủ tịch Bạch làm tổn thương mẹ em ấy, Lâm An Nam cũng tổn thương em, đều là vì tiền đồ của mình mà chọn phản bội, sà vào lòng của tiếu thư nhà giàu”.
Nam Cung Thiên Ân gật dầu: “Nói vậy thì sự ngược đãi của anh vẫn là có giới hạn?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Hi vọng anh có thế giữ vững giới hạn đến cùng”.
“Ví dụ?”.
“Ví dụ… không được có con ở ngoài như Kiều thiếu gia, khiến Tô Tích đổ vỏ”.
“Được, con anh chỉ cho em sinh”.
Bạch Tinh Nhiên vội thêm một câu: “Không sinh con cũng không được nuôi phụ nữ bên ngoài”.
“Được”.
Thực ra điều cô đế ý nhất là sự chung thủy với tình cảm của nửa còn lại, sự trung thành với hôn nhân.
Nam Cung Thiên Ân nhốt cô thế nào, sỉ nhục cô ra sao cô đều có thế chấp nhận, dù sao thì bản thân cô cũng lừa dối và tổn thương anh trước, bức anh phát điên.
Giờ nghĩ lại thì Nam Cung Thiên Ân nhất định cũng rất đau khổ, day dứt, rõ ràng là hận đến mức chí muốn bóp chết cô, nhưng lại không nỡ tổn thương cô như với Bạch Ánh An.
Nếu không phải có tình cảm với cô thì sao anh lại phải đắn đo thế chứ?
“Đúng rồi, ý em là… Tiếu Ý không phải sản phấm của chủ tịch Bạch và mẹ em?”
Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nhận ra vấn dề này.
Anh không nói với Bạch Tinh Nhiên, thực ra anh thu mua Bạch Thị định đợi sau khi Tiếu Ý trưởng thành thì sẽ trả công ty cho cậu bé.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Em chưa nói với anh à? Tiếu Ý là con của mẹ với bố dượng”.
“Em chưa từng nói với anh về Tiếu Ý”.
“À”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu:
“Là thế này, mẹ em ở nhà mẹ đẻ bị mợ bắt nạt đến mức không ở nổi nữa, chỉ đành dẫn em đến nhà họ Bạch nhận người thân, nhưng nhà họ Bạch không nhận.
Mẹ em không nuôi nổi mình và em, chí đành tìm đại một người đế gả, sau đó mới sinh được Tiếu Ý.
Đáng buồn là bố dượng nghiện cờ bạc lại là ma men, cả ngày đánh mẹ em, mẹ em chịu không nổi đánh mắng lại dẫn em và Tiếu Ý bỏ nhà đi”.
Nam Cung Thiên Ân nghe chuyện của cô, không nói gì cả.
Bạch Tinh Nhiên cười gượng: “Mẹ em có phải rất đáng thương không?”.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu.
“Cho nên hi vọng anh đừng trách bà ấy”.
“Yên tâm đi, anh sẽ không trách bà ấy”, Nam Cung Thiên Ân thương tiếc xoa đầu cô: “Em nói với bà ấy, sau này cuộc sống của bà ấy và Tiếu Ý sẽ do anh chịu trách nhiệm, không có ai bắt nạt họ nữa”.
“Cảm ơn anh”, Bạch Tinh Nhiên cảm động ôm cổ anh, cười tít mắt nói: “Anh biết không, trước đây em vẫn luôn hận Bạch Ánh An thấu xương, nằm mơ cũng muốn giết chị ta. Nhưng giờ em không hận nữa, vì nếu không có chị ta thì em không thể trèo lên đươc mâm son là anh”.
“Lời tình cảm đang hay có thế đừng nói toàn mùi tiền thế không?”, Nam Cung Thiên Ân cạn lời.
“Em nói là sự thật mà”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!