Chương 387: Khó chịu (1)
“Ừ, đang chuẩn bị đến công ty.”
“Vâng, đúng, hôm nay là thứ hai”, Chu Chu gật đầu.
Bạch Tinh Nhiên mặc bộ công sở chỉnh tề, tay phải khoác cánh tay Nam Cung Thiên Ân một cách thân mật, cô mỉm cười lịch sự nói với Chu Chu: “Chu tiểu thư, buổi trưa thích ăn gì cứ nói với Tiểu Nguyên, cô nghỉ ngơi cho tốt, có gì không chu đáo mong cô bỏ qua”.
Chu Chu gật đầu: “Hai người đã chăm sóc tôi rất chu đáo rồi, làm phiền đến cô và Thiên Ân tôi cảm thấy rất áy náy, hi vọng cô không để bụng”.
“Sao để bụng chứ, cô là bạn thân của Thiên Ân, đương nhiên cũng là bạn thân của tôi rồi, chăm sóc cô là điều nên làm mà”.
“Ừ, cảm ơn cô”, nụ cười trên khuôn mặt Chu Chu sắp không cố thêm được nữa, nhưng cô ta vẫn phải giữ nụ cười đó.
“Vậy chúng tôi đi trước đây.
“Được, tối gặp lại.”
“Tối gặp sau nhé”, Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân nói: “Chồng à, chúng mình đi đi, sắp muộn rồi đấy”.
“Được, Nam Cung Thiên Ân cười với Chu tiểu thư một cái, rồi cùng Bạch Tinh Nhiên quay người đi ra khỏi phòng ngủ của Chu Chu.
Ra khỏi phòng ngủ, Bạch Tinh Nhiên thở phù nhẹ một cái, sau đó lén quay đâu sang nhìn Nam Cung Thiên Ân, cô rất cảm kích chuyện anh đã cho cô cơ hội tuyên bố chủ quyền, và cũng rất vui.
Hai người cùng đến công ty như mọi ngày, cùng hôn nhau chào tạm biệt trong xe.
Bạch Tinh Nhiên ngồi ở bàn làm việc nhưng không được tập trung cho lắm, đến tận khi giám đốc Hoàng nhìn thấy sắc mặt cô không được tốt, hỏi cô có phải không khỏe ở đâu không, cô mới sực nhận ra mình đang nghĩ vẩn vơ.
Trong giờ làm việc lại không tập trung, nếu là doanh nghiệp tư nhân thì đã bị sếp chửi cho sấp mặt rồi ấy nhỉ?
Sau khi cô lắc đầu thể hiện mình không sao, cô hít sâu một hơi, thâm quyết tâm gạt bỏ những cảnh tượng không tốt trong đầu để tập trung làm việc.
Khi ăn cơm trưa, Nam Cung Thiên Ân lại không như ngày thường đòi cô lên ăn cơm cùng, đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy trong lòng có chút bất an. Vì sao Nam Cung Thiên Ân không tìm cô? Là vì không có tâm trạng sao?
“Tinh Nhiên, cô có muốn ra căn tin ăn cơm với chúng tôi không?”, Tiểu Điền tươi cười hỏi.
Chưa đợi Bạch Tinh Nhiên lên tiếng, một cô đồng nghiệp khác lập tức nói chen vào: “Tinh Nhiên người ta muốn lên tầng trên cùng ăn cơm cơ, làm gì có tâm trạng đi căn tin ăn với chúng ta.
“Nói cũng đúng nhỉ”, ánh mắt Tiểu Điền lóe lên một tia ám muội: “Vậy chúng ta đi thôi”.
“Không, tôi đi cùng mọi người”, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi ghế, đi ra chỗ mọi người.
“Sao thế? Không cần lên ăn với Thiên Ân thiếu gia à?”, Tiểu Điền nhìn cô hỏi.
Bạch Tinh Nhiên cười gượng nói: “Không cần nữa, tôi muốn ăn cùng mọi người vui hơn.
“Có như vậy Thiên Ân thiếu gia chắc sẽ ghen nhi?”.
“Đúng thế, nhỡ Thiên Ân thiếu gia ghen rồi cắt tiền thưởng của chúng tôi thì sao?”.
“Không đâu, Thiên Ân thiếu gia công tư phân minh lắm”.
Mọi người hi hi hạ hạ cười lớn, rồi cùng đi ra phía thang máy.
Từ khi bắt đầu ăn trưa đến khi kết thúc, Bạch Tinh Nhiên không hề nhận được cuộc gọi hay tin nhằn nào của Nam Cung Thiên Ân, cô buồn chán trở về vị trí của mình, rồi bất giác lại bắt đầu nghĩ linh tinh.
Buổi chiều trước giờ tan làm, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng đợi được điện thoại của Nam Cung Thiên Ân, cô gần như sốt ruột mà bắt máy ngay, giọng nói lại vẫn bình tĩnh như thường ngày: “Tan làm rồi à?”.
Phía đầu dây bên kia Nam Cung Thiên Ân hình như đang bận, giọng nói có vẻ nghiêm túc: “Tinh Nhiên, em về trước đi, anh đang họp”.
Bạch Tinh Nhiên gần như không nghĩ mà nói luôn: “Em ở công ty chờ anh”.
“Không cần đầu.”
“Không sao, em cũng đang có chút việc chưa làm xong”, muốn cô về trước? Về để đối diện với cái cô Chu tiểu thư hai mặt kia sao?
Sau khi tan làm, Tiểu Điền vẫn dùng ánh mắt ám muội nhìn cô, rồi cười híp mắt nói: “Tinh Nhiên, sao cô còn chưa về thể? Không phải là đang chờ Thiên Ân thiếu gia cùng về chứ?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, đồng nghiệp liền hi hi hạ hạ cười lên rồi đi về.
Mọi người đều cảm thấy cô rất hạnh phúc, chẳng phải lo nghĩ gì, chỉ có bản thân cô mới biết, tình thế của cô đang nguy hiểm như đi trên băng mỏng vậy, có thể bị mối tình đầu của Nam Cung Thiên Ân đạp xuống dưới chân bất cứ lúc nào.
Ở văn phòng đợi đến lúc bảy giờ, phía sau lưng cô đột nhiên vang lên một tiếng gọi, Bạch Tinh Nhiên quay đầu qua, nhìn thấy cô lễ tân đem hộp đồ ăn tới: “Bạch tiểu thư, đây là đồ ăn mà cô gọi.
Bạch Tinh Nhiên nhìn hộp đồ ăn trong tay cô ấy, mặt đầy ngạc nhiên nói: “Tôi đâu có gọi đồ ăn đầu”.
“À, là trợ lý Nhan bảo tôi gọi cho cô.
Trợ lý Nhân giúp cô gọi a? Vậy là ý của Nam Cung Thiên Ân rồi?
Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ấy mỉm cười một cái: “Cảm ơn, cô đặt ở đó đi”.
Sau khi cô lễ tân đi khỏi, cô mở hộp cơm ra, phát hiện bên trong đều là những món ăn cô thích. Không ngờ Nam Cung Thiên Ân đang bận như vậy mà vẫn lo dặn trợ lý Nhan mua cơm cho cô, sự lạc lõng trong lòng cả ngày trời bỗng dưng giảm đi không ít.
Công việc ban ngày làm sai đã sửa lại hết, bụng cũng đã no, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cảm thấy chẳng có việc gì để làm. Cô nằm bò ra bàn vẽ một bức phác họa, cứ thế vẽ đến lúc ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tối qua cô đã không được ngủ ngon, nên giấc ngủ này cô cảm thấy rất thoải mái, đến cả khi Nam Cung Thiên Ân xuất hiện trước mặt mà cô cũng không biết.
Nam Cung Thiên Ân nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, dùng ngón tay động nhẹ vào cánh tay cô thể mà không có phản ứng gì cả, anh liền không nhẫn tâm gọi cô dậy nữa.
Anh có thể đoán được ra Bạch Tinh Nhiên mấy hôm nay chắc chắn ngủ không được ngon, nhìn bọng mắt của cô là anh biết ngay, hiếm thấy cô ngủ ngon như vậy nên anh đương nhiên là không nỡ gọi cô dậy rồi.
Thực ra anh vẫn chưa xong việc, chỉ là sự cô chờ lâu quá nên mới về luôn, cô đã ngủ ngon như vậy, thì anh cũng kéo một chiếc ghế đến bên cạnh cô, sau đó lấy chiếc laptop trong túi xách ra đặt lên bàn.
Nam Cung Thiên Ân lại cởi áo gió trên người anh đắp lên cho cô, còn cô vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy.
Nam Cung Thiên Ân ngồi trên ghế bắt đầu làm tiếp công việc của mình, cứ thế cho đến tận mười một giờ.
Khi Bạch Tinh Nhiên ngủ một giấc dậy, ngạc nhiên khi thấy Nam Cung Thiên Ân ngồi ngay trước mặt mình, anh đang chăm chú gõ bàn phím máy tính một cách rất nghiêm túc.
Cô nhắm mắt lại, tự cười mình. Nghĩ bụng cô sao vậy, đến năm ngủ cũng mơ Nam Cung Thiên Ân ngồi bên cạnh cô, phải nói cô sợ anh bị Chu tiểu thư cướp đến mức nào!
Chỉ là, khi cô lại mở mắt ra lần nữa, Nam Cung Thiên Ân vẫn ngồi ở đó,
Khi cô nhận ra đây không phải là giấc mơ thì vội vàng ngồi thẳng dậy, nhìn anh e dè nói: “Đại thiếu gia, sao anh lại ở đây?”.
Nam Cung Thiên Ân mỉm cười không cả ngẩng đầu lên: “Còn vì sao được nữa? Chờ em tan làm thôi”.
“Anh đang chờ em tan làm á?”.
“Ừ”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!