Chương 438 : Mục đích thực sư (1)
Bạch Tinh Nhiên vẫn ngồi trên xe chào tạm biệt với Nam Cung Thiên Ân như mọi lần, chủ động hôn lên môi anh rồi cười:
“Buổi trưa gặp lại nhé”.
“Buổi trưa em nhớ lên sớm”, Nam Cung Thiên Ân cũng hôn lại lên môi cô một cái.
“Em biết rồi”, tâm trạng Bạch Tinh Nhiên vô cùng vui vẻ nói.
Quỷ kế của Lâm An Nam gần như không hề ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Nam Cung Thiên Ân, điều này bản thân cô cũng không nghĩ đến.
Cô quay người lại nhìn Nam Cung Thiên Ân, không kìm được liền nói một câu:
“Chồng ơi, sau này em cũng sẽ tin anh giống như anh tin em”.
“Gì cơ?”, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày:
“Ý của em là… anh có thế qua lại với Chu tiếu thư thoải mái rồi à?”.
“Đương nhiên là không phải”,
Bạch Tinh Nhiên cạn lời:
“Ý của em là, sau này em sẽ không tùy tiện nghi ngờ anh và Chu tiểu thư nữa”.
“Sao tự nhiên lại nghĩ thông thế?”.
“Vì em muốn làm một người thông minh như anh”.
Không dễ dàng bị người thứ ba chia rẽ, khi gặp chuyện gì cần thông qua bộ não suy nghĩ trước, sau đó đến cảm xúc, đây là đạo lý mà cô mới ngộ ra được qua những tấm ảnh gần đây!
Nam Cung Thiên Ân cười nhẹ một tiếng, giơ tay lên véo má cô một cái:
“So với anh thì em còn non lắm”.
“Cho nên em phải học từ từ mà”, Bạch Tinh Nhiên đẩy cửa xe:
“Em không nói với anh nữa, em lên đế kiếm thưởng chuyên cần đã”.
“Đi đi, cuối tháng sẽ thưởng cho em”.
“Em cảm ơn”, Bạch Tinh Nhiên vui mừng cười lên.
Nam Cung Thiên Ân vừa vào đến văn phòng, trợ lý Nhan lập tức đi vào theo và nói với vẻ nghiêm trọng: “Thiên Ân thiếu gia, có chuyện quan trọng tôi phải nói với anh”.
“Chuyện gì thế?”, Nam Cung Thiên Ân cởi áo khoác ngoài vắt lên ghế.
“Tác phấm thiết kế kỳ trước của chúng ta không biết vì sao lại đột nhiên trở thành của người khác rồi”.
“Ý cô là sao? Bản thiết kế trở thành của ai rồi?”.
“Tập đoàn Thụy An”, trợ lý Nhan nói.
Nam Cung Thiên Ân nhíu mày:
“Chính là công ty mà đang phát triển mạnh đó à?”.
“Đúng vậy, hôm nay Công ty Thụy An đã công bố sản phẩm lên trang web của công ty rồi”.
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Tôi không biết, tôi vừa bảo giám đốc Hoàng của phòng thiết kế đi điều tra.
Nhưng giám đốc Hoàng nói bản thiết kế ngoài anh ấy và anh ra thì không có người thứ ba biết”.
Tuy bản thiết kế bị lộ không phải là chuyện quá to tát gì, nhưng Nam Cung Thiên Ân tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra trong chính công ty của mình, thần sắc trong đáy mắt anh càng sắc lạnh hơn, trầm tư một lúc mới nói:
“Đi điều tra xem pháp nhân và đội ngũ quản lý của Công ty Thụy An, tôi muốn thật chi tiết.
Còn nữa, trong thời gian ngắn nhất phải tìm cho bằng được người đã tiết lộ, trừng phạt nghiêm khắc!”.
Tuy Công ty Thụy An khá là có tiếng ở Châu Thành, tốc độ phát triển cũng rất nhanh, Nam Cung Thiên Ân cũng từng nghe danh, nhưng là một người điều hành Tập đoàn Nam Cung lại chưa từng quan tâm công ty đó, cũng không hề có hứng thú quan tâm.
Mới sáng sớm đã bị chuyện này làm ảnh hưởng tâm trạng, anh thầm hít một hơi, ngẩng đầu lên mới thấy trợ lý Nhan vẫn đứng im ở đó, thế là hỏi một câu:
“Còn chuyện gì nữa không?”.
“Là thế này ạ….” trợ lý Nhan mấp máy môi, ngập ngừng nói:
“Tình hình của Công ty Thụy An tôi đã điều tra rõ rồi, nhưng….”
“Nhưng gì cơ?”, giọng điệu của
Nam Cung Thiên Ân hiện rõ vẻ bất mãn, trong ấn tượng của anh, trợ lý Nhan xưa nay ăn nói chưa bao giờ lấp lửng như thế.
Trợ lý Nhan hít nhẹ một hơi nói:
“Thiên Ân thiếu gia, tôi nói ra anh đừng giận, pháp nhân của Công ty Thụy An chính là Lâm An Nam”.
Tim Nam Cung Thiên Ân bị giật thót một cái, hỏi lại theo bản năng:
“Lâm An Nam?”.
“Đúng thế”, trợ lý Nhan gật dầu.
Bạch Tinh Nhiên mở máy tính ra vừa chuẩn bị làm việc, Tiếu Điền liền nói với cô:
“Tinh Nhiên, giám đốc Hoàng tìm cô”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, rồi trả lời:
“Tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay”.
Tiếu Điền nhìn cô, lưỡng lự một lúc rồi nhắc nhở:
“Hôm nay trợ lý Nhan đến, hình như rất tức giận, sắc mặt của giám đốc Hoàng cũng không được tốt cho lắm, nên cô… cấn thận đừng giẫm phải bom nhé”.
Nghe cô ấy nói như vậy, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng quay đầu sang nhìn chằm chằm vào cô ấy:
“Giám đốc Hoàng sao thế?”.
Tiếu Điên lắc đau, rôi lại cười lên:
“Nhưng cô là vợ của sếp, kế cả trong công việc có làm sai chuyện gì giám đốc Hoàng cũng không dám làm gì cô đâu, nên cô yên tâm”.
Nói xong, Tiếu Điền vỗ vai cô nói:
“Mau đi đi”.
Nghe cô ấy nói vậy, Bạch Tinh Nhiên lại bắt đầu có chút lo lắng, cô lập tức đứng dậy đi đến văn phòng làm việc của giám đốc Hoàng.
Sắc mặt của giám đốc Hoàng trông đúng là hơi khó coi, Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên gõ cửa một cái rồi mới đấy cửa vào, e dè đứng trước mặt ông ta hỏi:
“Giám đốc Hoàng, anh tìm tôi à?”.
Giám đốc Hoàng định thần lại, nhìn cô đúng là hơi khó mở lời, do dự một lúc mới lên tiếng:
“Tinh Nhiên… là thế này, tôi muốn hỏi cô, lần trước tôi bảo cô đem bản thiết kế lên cho Thiên Ân thiếu gia… ưm… cô có đưa cho người khác không?”.
Ông ta hỏi rất e dè, vì sợ làm vợ sếp tức giận, làm cô tức giận xong thì công việc của ông ta cũng chắc cũng khó giữ.
Nhưng nếu không điều tra ra chân tướng, công việc của ông ta chắc chắn cũng không giữ nổi.
Không đưa bản thiết kế đến tận tay Thiên Ân thiếu gia, ông ta đã chưa làm tròn trách nhiệm rồi, thế mà bản thảo lại bị lộ ra bên ngoài, từ lúc biết chuyện xong ông ta đã bắt đầu cảm thấy bất an.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bản thảo này ngoài việc ông ta đưa cho Bạch Tinh Nhiên ra, thì không hề đưa cho người thứ hai.
“Không có, tôi đưa tận tay cho Thiên Ân thiếu gia mà”, Bạch Tinh Nhiên nói.
“Thật không vậy?”.
“Đương nhiên là thật rồi, sao thế?”.
Giám đốc Hoàng bất lực thở dài một hơi, nói:
“Bản thảo bị lộ ra bên ngoài, giờ trợ lý Nhan đang truy cứu trách nhiệm”.
Nghe thấy lời của Bạch Tinh Nhiên, tuy trong lòng giám đốc Hoàng có hơi yên tâm hơn chút, nhưng vẫn còn rất lo lắng.
Kế cả bản thảo không phải bị lộ ra từ tay ông ta, nhưng ông ta đã không đích thân đưa tận tay cho Thiên Ân thiếu gia, ông ta vẫn chưa làm tròn trách nhiệm.
Nhỡ tổng giám đốc truy cứu, ông ta vẫn khó thoát khỏi trách nhiệm.
“Bản thảo bị lộ ra bên ngoài sao? Sao lại có chuyện đó được?”, Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên hỏi.
“Tôi cũng không biết”.
“Liệu có phải bị lộ ra từ chỗ Thiên Ân thiếu gia không?”, Bạch Tinh Nhiên nhớ rất rõ, sau khi cô đưa bản thảo cho Nam Cung Thiên Ân, anh liền cất luôn, mà văn phòng làm việc của anh bình thường người khác không thế vào được.
Giám đốc Hoàng lắc đầu, cười gượng nói:
“Nếu cô đã nói không đưa qua người khác, vậy chắc không phải do chúng ta ở đây làm lộ rồi”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu:
“Vậy buổi trưa tôi lên đó xem sao”.
“Được, nhớ giúp tôi nói tốt vài câu nhé”, giám đốc Hoàng chắp tay về phía cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!