Chương 469: Vận hạn năm 30 tuổi (1)
Văn phòng bỗng yên ắng hằn, Nam Cung Thiên Ân vẫn tựa vào bàn, hoa mắt chóng mặt, khó chịu như sắp chết vậy.
Trợ lý Nhan lo lắng nhìn anh: “Thiên An thiếu gia, anh vẫn ổn chứ? Anh đừng lo, anh vừa xuất viện tuyệt đối không đừng để phát bệnh nữa”.
Nam Cung Thiên Ân cố gắng nhẫn nhịn sự khó chịu trong người, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: “Những gì cô ấy nói là thật sao? Nhan Duyệt, trước giờ cô chưa từng gạt tôi, cô nói thật cho tôi biết đi
Trợ lý Nhan khó xử im lặng, lúc này muốn tiếp tục lừa dối anh gần như không thể, Nam Cung Thiên Ân cũng sẽ không tin nữa.
“Hôm đó ở bệnh viện trước khi tôi tỉnh lại đã mơ một giấc mơ, mơ thấy Tình Nhiên đang cầu cứu tôi, vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng. Tôi muốn cứu cô ấy, nhưng lực bất tòng tâm, giống như có thứ gì đó đang trói tôi lại, đợi đến khi khó khăn lắm mới thoát ra được, thì đã không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa”, anh dừng lại một lúc, chua xót nói: “Tôi tưởng đó là một cơn ác mộng, chỉ là mơ…
“Thiên Ân thiếu gia, anh đừng tự trách, anh không sai, thiếu phu nhân rời xa anh cũng không phải vì anh làm cô ấy thất vọng, cô ấy chỉ là nghe lời đồn, cô ấy cho rằng tác thành anh và Chu tiểu thư thi bệnh của anh sẽ khỏi.
“Lời đồn..”, Nam Cung Thiên Ân cười lạnh mỉa mai.
Trợ lý Nhan tiếp tục an ủi nói: “Thiếu phu nhân hi vọng anh sống khỏe mạnh, cho nên mới lựa chọn ra đi, cho nên anh…
“Rốt cuộc là ai hại cô ấy bị tai nạn?”, Nam Cung Thiên Ân ngắt lời cô ấy, giọng nói từ chua xót chuyển thành lạnh nhạt.
Trợ lý Nhan nghĩ một lúc, nói: “Từ video của Chu tiểu thư, thì thiếu phu nhân vì lái xe quá nhanh lúc rẽ đâm vào xe người ta, cảnh sát cũng phản đoản như vậy, cho nên… Cô ấy dừng một lúc mới nói: “Mặc dù Tô tiểu thư luôn miệng khẳng định là Chu tiểu thư hại chết thiếu phu nhân, nhưng không có chứng cứ chứng minh điều đó”.
“Cụ thể là thế nào Thiên Ân thiếu gia có thể đi hỏi Chu tiểu thư, dù sao lúc đó chỉ có cô ở hiện trường”, trợ lý Nhân
Nam Cung Thiên thả lỏng hai tay nằm chặt thành hai nắm đấm, rồi bám góc bàn đứng
Trợ lý Nhan vội đỡ cơ thể lảo đảo ngã của anh, “Thiên Ân thiếu gia, muốn gặp Chu tiểu thư thì để tôi đi gọi ấy đến là không cần anh đích thân đầu”.
Nam Thiên Ân lắc “Không, tôi ra bờ biển tìm Nhiên”.
“Thiên Ân gia…, trợ Nhan lắng: đừng đi, đã có đội cứu chuyên nghiệp đang cố gắng thiếu phu nhân rồi, không biết gì cả chỉ vướng chân thôi”.
Anh bây trông rất chịu, ngộ nhớ đến bờ nhìn thấy cảnh xong phát bệnh thật, phải vào viện, phải mấy ngày mới tỉnh
Nam Cung Thiên Ân không nghe lời cô ấy, quay người đi khỏi văn phòng, trợ Nhân vội vàng chạy theo, vừa theo anh ngoài vừa tiếp tục khuyên Thiên Ân thiếu gia, như anh thật lòng muốn tìm thiếu phu nhân, vậy hãy nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngộ nhỡ anh lại ngất đi thì làm thế nào? Ai lo hậu sự cho thiếu phu nhân đây? Thiên Ân thiếu gia…
Trong khi cô ấy đang khuyên nhủ, thì Nam Cung Thiên Ân đã bước vào tháng máy rồi, cô ấy chỉ đành đi vào theo.
Thang máy đi thẳng xuống tầng một trợ lý Nhan nói: “Thiên Ân thiếu gia, anh đợi chút đã, để tôi đi lái xe đến”, nói xong thì đi lấy xe.
Trước khi chiếc xe rời khỏi tòa nhà công ty, trợ lý Nhan nhìn anh qua gương chiếu hậu thận trọng nói: “Thiên Ân thiếu gia… anh thực sự muốn đến khúc cua ven biển đó sao?”.
Nam Cung Thiên Ân không để ý đến cô ấy, vẫn hoa mắt chóng mặt, toàn thân run ray.
Trợ lý Nhan không hỏi nhiều nữa, lái xe đến biển.
Lúc đến đoạn khúc cua ven biển, trợ lý Nhan quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, anh đỏ rồi.
Đi theo anh bao nhiêu năm nay, cô ấy lần thấy anh nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, chắc là chưa đến lúc đau lòng. Nam Cung Thiên Ân lúc này, rõ ràng là đang khóc.
“Thiên Ân thiếu gia, địa thế nơi này hiểm trở, anh ở trên xe xem là được rồi, trợ lý Nhan lo lắng nói.
Nam Cung Thiên Ân nhìn mặt biển sóng lớn cuộn trào qua cửa sổ xe, cuối cùng cũng hiểu tại sao sáng nay lúc mình qua đấy lại có cảm giác tim đau nhói, di hóa ra…
Tinh Nhiên, là em đang gọi anh phải không? Trong lòng anh thầm hỏi.
Anh đẩy cửa xuống xe, nhìn ra biển, cảnh tượng chiếc xe bị lật ở dưới vực cứ xuất hiện trong đầu anh, đầu anh lại bắt đầu đau, càng lúc càng kịch liệt.
“Thiên Ân thiếu gia, anh sao thế?”, trợ lý Nhan vội vàng đi tới dìu anh vào trong xe, lo lắng nói: “Tôi đã bảo anh không nên đến đây rồi, đến cũng chỉ thêm đau lòng không đúng sao?”.
Nam Cung Thiên Ân lấy tay đỡ vào trán đang đau nhức, cần rằng nói: “Đưa tôi đến bệnh viện.”
Trợ lý Nhan cứng đờ một lúc rồi gật đầu: “Được, tôi sẽ đưa anh đi ngay”. Anh chịu đi bệnh viện đương nhiên là tốt nhất dù sao bộ dạng anh bây giờ nhìn rất đáng SỢ.
Trợ lý Nhan quay đầu xe đi đến bệnh viện, Nam Cung Thiên Ân nhằm mặt tựa vào lưng ghế, trợ lý Nhan nói đúng, anh không thể để bản thân lại ngất đi, nếu không sẽ không biết phải mấy ngày mới có thể tỉnh lại được, anh ngã xuống rồi, ai lo hậu sự cho Tinh Nhiên đây?
Ở nhà tổ, Chu Chu nhìn bộ váy cưới màu đỏ tươi đặt trên bàn, kìm nén sự vui sướng trong lòng ngẩng đầu lên nhìn lão phu nhân: “Bà nội, Thiên Ân thiếu gia đang đau lòng, anh ấy sẽ đồng ý kết hôn sao?”.
Lão phu nhân cầm cốc trà lên uống một ngụm, nói: “Bà thấy nó quả thực đã nghĩ thông rồi, quyết định từ bỏ con bé Bạch Tinh Nhiên đó, không còn Bạch Tinh Nhiên chẳng phải nó cũng không có lý do từ chối cháu nữa sao?”.
“Nói cũng phải, nhưng cháu vẫn cảm thấy.
“Cháu đừng cảm thấy gì cả, trong lòng cháu muốn gả cho Thiên Ân cỡ nào bà rất rõ” lão phu nhân nhìn cô ta một cái: “Cháu chỉ cần phối hợp với chị Hà chuẩn bị tốt cho đám cưới, đợi nhẫn về một cái là cưới luôn”.
Chu Chu vốn định giả vờ bẽn lẽn, nhưng lão phu nhân đã nói thẳng ra như thế thì cô ta cũng không phải giả vờ nữa, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu: “Bà nội, cháu biết rồi”.
Điện thoại trên bàn trà reo lên, chị Hà đi tới cầm ống nghe lên nghe, sắc mặt dần trở nên không tốt. Chị ta đặt ống nghe xuống rồi nói với lão phu nhân: “Lão phu nhân, bệnh viện gọi đến nói Thiên Ân thiếu gia nhập viện rồi”.
“Cái gì? Chuyện gì thế?”, lão phu nhân đứng phắt dậy khỏi sofa, Chu Chu vừa nghe Nam Cung Thiên Ân phát bệnh, liền bỏ chiếc váy cưới vừa cầm lên xuống bàn, tim cũng bắt đầu đập loạn lên.
Hi vọng đừng có sai sót gì xảy ra!
“Bác sĩ Trương nói là đại thiếu gia tự vào viện, nói đau ngực chóng mặt”, chị Hà nói.
“Sao lại như thế? Sáng sớm nay ra ngoài vẫn khỏe mạnh mà”.
“Không biết ạ, bác sĩ Trương không nói cụ thể”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!