Chương 532: Chu Chu thật sự
Mấy người làm chạy tới lôi Chu Chu đi ra sân trước, trước khi đi, lão phu nhân không quên căn dặn: “Chỉ cần không làm nó chết, muốn chặt thế nào cũng được”
“Xin đừng mà, bà tha cho cháu, cháu biết sai rồi.
Nam Cung Thiên Ân cứu em!”, Chu Chu khóc càng thảm thương hơn.
Lão phu nhân không vui nói: “Lại định lôi chuyện cứu mạng Thiên Ân hồi nhỏ ra để làm nó mềm lòng à?”
Nam Cung Thiên Ân mặc dù không có ý định tha cho Chu Chu, nhưng nghĩ lại cảnh tượng năm đó, anh lại hơi mềm lòng, dẫu gì Chu Chu quả thật là đã từng cứu anh một mạng, việc này anh vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Nam Cung Thiên Ân, đến nước này em không giấu anh nữa, em không phải là Chu Chu, em chưa từng cứu mạng anh, càng không phải tình nhân định mệnh của anh!”
“Đợi một chút”, chị Hà ra lệnh cho người làm dừng lại: “Cô nói cái gì?”
“Cô lại muốn bịa ra chuyện gì để lừa gạt tôi nữa?”, Nam Cung Thiên Ân cau mày.
“Không, em không nói dối, chẳng phải anh vẫn luôn cho rằng em và Chu Chu lúc nhỏ rất khác nhau sao? Chu Chu hồi nhỏ đáng yêu lương thiện, không mưu mô độc ác như em bây giờ, anh vẫn luôn nghĩ thế đúng không? Giờ em nói cho anh biết, em vốn không phải Chu Chu, cũng chưa từng cứu anh, không phải là tình nhân định mệnh gì của anh cả, cho nên dù có moi tim em, thì cũng không cứu được anh anh hiểu không?”
“Thiên Ân, cháu đừng nghe nó nói nhăng nói cuội”.
Nam Cung Thiên Ân bỏ ngoài tai lời của lão phu nhân, nhìn chằm chằm vào Chu Chu nói: “Tôi cho cô năm phút, nói rõ đầu đuôi, tốt nhất la cô đừng nói dối nửa lời, nếu không đừng trách”.
Chu Chu lấy tay lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: “Thật ra bà Chu không phải bà ngoại em, mà là bà nội của em, Chu Chu thật là con gái của bác em.
Tên thật của cô ấy tên là Chu Tuyết, người năm đó cứu anh cũng là cô ấy.
Bố mẹ em từ nhỏ đã gửi em sang nhà bà ngoại để đi học, rất ít khi về nhà họ Chu, nên em và cô ấy gần như chẳng bao giờ gặp nhau.
Chuyện cô ấy cứu anh cũng chỉ có bà nội biết.
Sau này đến khi cô ấy được 10 tuổi thì rời khỏi nhà họ Chu, đến lúc anh tới nhà họ Chu tìm người, bố mẹ em cứ nghĩ người đó là em, cho nên…”
“Chu Tuyết…”
“Đúng thế, cô ấy tên là Chu Tuyết.” Chu Chu không dám nói quá chi tiết sợ Nam CUng Thiên Ân lại nổi giận.
“Nếu như cô không nói dối, thì tôi nghĩ sự việc là như thế này”, anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp:”Năm xưa lúc tôi về tìm Chu Chu, bố mẹ cô biết tôi là người thừa kế duy nhất của nhà Nam CUng, cho nên âm thầm giấy chuyện Chu CHu đã rời khỏi nhà họ Chu, rồi đẩy cô cho tôi.
Năm đó lúc tôi tới tìm người không gặp bà Chu, cho nên đã mắc lừa ba người nhà cô.
Sau đó trợ lý của tôi muốn mua lại căn nhà đó, bà cụ Chu thà chết không bán, nhưng bố cô vì muốn có biệt thự nên đã cấu kết với trợ lý của tôi ép bà cụ Chu nhảy lầu.
Lúc đó bà ấy không chết mà chỉ gãy chân, nhưng bà ấy là người duy nhất biết về Chu Chu thật để có được căn nhà và để cô gã được vào nhà Nam CUng, bố cô đã lén lút giết bà ấy trong bênh viện có đúng không?”
Chu Chu kinh hãi nhìn Nam CUng Thiên Ân, không ngờ anh lại biết nhiều như vậy.
” Không… không phải như vậy.” Chu Chu sợ hãi phủ nhận.
“Vậy thì là thế nào?”
“Em…”, Chu Chu á khẩu.
“Thôi bỏ đi, chuyện cũ không truy cứu nữa, bây giờ tôi chỉ muốn hỏi cô, vậy rốt cuộc Chu Chu thật đang ở đâu?”
“Chu Chu to gan nói:”Anh muốn em nói cũng được nhưng anh phải đồng ý với em một việc, thả… thả em ra, tha cho bố mẹ em.”
“Cô…!”, Nam Cung Thiên Ân tức giận muốn đánh cô ta một trận nhưng phải kìm lại.
Bà nội, nếu không Thiên Ân sẽ không sống nổi đâu, bà nhẫn tâm nhìn anh ấy chết à?”
Lão phu nhân sốt ruột bèn nói:”THiên Ân, đồng ý với nó đi.”
Dù sao thì đợi cô ta nói rồi, có xử lý cô ta nữa không cũng không đến lượt cô ta quyết định.
Nam Cung Thiên Ân hít sâu một hơi, AI đi” nói: “Được, nói đi”
“Không được, anh phải thề độc”
“Cô muốn tôi thề độc?”
“Đúng thế, anh phải thề nếu như anh nuốt lời, thì Bạch Tinh Nhiên sẽ chết không toàn thây, ra đường bị xe tông!”
“Cô dám ăn nói thế à?”, Nam Cung Thiên Ân tức giận.
“Anh thề đi, nếu không tôi nhất quyết không nói”.
Nam Cung Thiên Ân bị cô ta ép không thể không thề, sau đó kìm nén cơn giận nói với cô ta: “Được rồi đấy, cô nói đi”.
Chu Chu bật cười: “Được, tôi nói cho anh biết, người đó tên là Bạch Tinh Nhiên, chính là Bạch Tinh Nhiên mà anh yêu đến chết đi sống lại đấy!”.
Đầu óc Nam Cung Thiên Ân như nổ tung, kinh ngạc nhìn cô ta.
“Đúng thế, các người không nghe nhầm đâu, Bạch Tinh Nhiên chính là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân, lão phu nhân, bà phải đi moi tim cô ta mới đúng”
“Cô nói thật hay đùa vậy?”, lão phu nhân cũng kinh ngạc không kém.
“Thật, đương nhiên là thật rồi, cô ta lúc nhỏ theo họ mẹ, mãi sau này mới đổi sang họ Bạch để nhận bố.
Thật ra, Bạch Tinh Nhiên đã biết cô ta mới là tình nhân định mệnh của Thiên Ân từ lâu rồi, nhưng cô ta cũng là sợ chết, nên nhất quyết không chịu quay về đấy”.
Nam Cung Thiên Ân tức giận gào lên: “Cô im mồm!”.
Từ lúc Chu Chu nói người đó là Bạch Tinh Nhiên, anh cứ chìm đắm mãi trong kinh ngạc không định thần lại được, không hỏi gì thêm, mà cứ như một người mất hồn vậy, anh quay lưng đi vào trong nhà, lão phu nhân nhìn theo bóng lưng anh, rồi nói với chị Hà: “Tạm thời nhốt con điên này vào đã”
“Vâng ạ”.
Chu Chu bị đưa đi, không quên gào lên: “Nam Cung Thiên Ân, tốt nhất anh đừng quên lời hứa của mình, nếu không Bạch Tinh Nhiên sẽ chết không toàn thây đâu!”.
Tiếng gào thét của cô ta to đến nỗi Phác Luyến Dao ở trên tầng 3 cũng nghe thấy.
Nói là không lo lắng thì là Phác Luyến Dao không ngờ Nam Cung Thiên Ân lại có thể bắt Chu Chu thừa nhận chuyện phóng hỏa nhanh như vậy, cũng may là không liên lụy đến cô ta.
Những lời ban nãy bọn họ nói, cô ta cũng đã nghe thấy hết rồi, nếu như Nam Cung Thiên Ân thả Chu Chu đi thật, đối với cô ta có khác nào một quả bom nổ chậm? Làm sao cô ta yên lòng được.
Lão phu nhân trở về phòng của Nam Cung Thiên Ân, thấy anh đang ngồi thẫn thờ liền lại gần hỏi: “Cháu xem, mỗi lần nhắc đến Bạch Tinh Nhiên là lại như người mất hồn vậy, lẽ nào cháu tin lời con điên đó sao?”
“Nam Cung Thiên Ân yếu ớt gật đầu: “Lần này cháu tin”
“Thôi được rồi, đừng nghĩ chuyện này nữa”, lão phu nhân nói: “Mà cháu định xử lý Chu Chu kia thế nào? Cháu không định thả nó thật đấy chứ?”
“Nam Cung Thiên Ân cười chua xót, mặc dù không cam tâm nhưng anh đã trót thề độc rồi, không thể không thả cô ta đi được.
“Thả cô ta đi thôi”, anh gật đầu nói.
“Vậy sao dược chứ? Tội của nó to như thế, thả nó đi quá dễ dàng cho nó rồi”, lão phu nhân nghiến răng.
“Nhưng cũng không thể để Tinh Nhiên chết không toàn thây được”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!