Chương 549: Hồi kết (3)
Nam Cung Thiên Ân đã hồi phục từ nửa tháng trước, sau khi ổn định lại công việc ở công ty, anh đã sang Anh đi tìm Bạch Tinh Nhiên.
Tìm kiếm gần nửa tháng, cuối cùng cũng đã tìm thấy bọn họ ở Luân Đôn, không ngờ lại nhìn thấy ngay cảnh một nhà ba người hạnh phúc như vậy, trong lòng anh không khỏi cảm thấy lạc lõng.
Lần này không giống như những lần trước, anh không ghen tuông lồng lộn lên, cũng không tức giận chạy tới kéo Bạch Tinh Nhiên đi, mà chỉ âm thầm quan sát từ xa, mặc dù thất vọng buồn bã, nhưng anh vẫn kiềm chế được.
Sau hai ngày đi thăm thú hết các điểm vui chơi ở Luân Đôn, ăn tất cả những món ngon địa phương, ba người cuối cùng cũng bắt xe về nhà.
Lúc lên xe, Tiểu Vãn Nhiên lưu luyến không nỡ về nói: “Bố ơi mẹ ơi, chúng ta phải về rồi ạ?”.
“Sao thế? Không muốn về à?”, Kiều Phong cười hỏi.
Tiểu Vãn Nhiên gật đầu: “Con thấy đi chơi vui mà”.
“Ngốc này, chúng ta đâu thể cứ chơi mãi không về nhà được”, Bạch Tinh Nhiên bật cười.
Tiểu Vãn Nhiên phụng phịu: “Con không nỡ về mà”.
“Thật ra anh cũng không nỡ”, Kiều Phong khẽ cười.
Bạch Tinh Nhiên áy náy nhìn anh ấy, cô hiểu ý trong lời nói của anh ấy.
Kiều Phong đưa tay lên vuốt tóc Tiểu Vãn Nhiên nói: “Đừng nhìn anh như thế, anh cũng chỉ là giống như Vãn Nhiên, muốn cả nhà mình được đi chơi vui vẻ như thế này thôi mà, đúng không Vãn Nhiên?”.
“Đúng thế ạ!”, Tiểu Vãn Nhiên nhìn Kiều Phong hỏi: “Bố ơi, sau này mình còn được đến đây chơi nữa không ạ?”.
Kiều Phong á khẩu, cười nói: “Cái này con phải hỏi mẹ rồi, mẹ đồng ý thì chúng ta sẽ đi”.
“Mẹ ơi, có được không?”, Tiểu Vãn Nhiên quay sang hỏi Bạch Tinh Nhiên.
Bạch Tinh Nhiên giả vờ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được, chỉ cần Tiểu Vãn Nhiên ngoan, sau này mẹ sẽ lại cho Tiểu Vãn Nhiên đến đây chơi”.
“Vâng, Vãn Nhiên nhất định sẽ ngoan”.
……
Hơn một tiếng sau, xe về đến nơi ở của bọn họ. Từ xa, Bạch Tinh Nhiên đã nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc đang đứng ở trước cửa nhà, bóng dáng ấy khiến cô sững sờ. Nam Cung Thiên Ân lúc này mặc một chiếc áo gió màu đen, trông người gầy đi nhiều, hốc hác đi nhiều, mặc dù nhìn tổng thể vẫn tràn đầy khí chất, nhưng không còn được anh tú như trước nữa.
Ánh mắt quen thuộc đó, Bạch Tinh Nhiên chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng biết trong lòng anh lúc này rất không vui.
Cũng phải thôi, trong tình huống này, cô còn mong anh sẽ tươi cười hớn hở chắc?
Chiếc xe dừng lại trước mặt anh, Bạch Tinh Nhiên mới từ từ định thần lại, nhưng cô không xuống xe ngay, mà nhất thời không biết phải làm gì.
Cô quay sang nhìn Kiều Phong, anh ấy chỉ cười nhẹ rồi nói: “Xuống xe đi”.
Nói rồi anh ấy mở cửa đưa Tiểu Vãn Nhiên xuống xe trước. Bạch Tinh Nhiên vẫn ngồi bất động trên xe, cô thực sự không có dũng khí bước xuống đối diện với người đàn ông kia.
Tiểu Vãn Nhiên sau khi xuống xe, nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân thì mừng rỡ reo lên: “Bố!”.
Tiếng ‘bố’ này đã chạy thẳng vào trái tim của Nam Cung Thiên Ân, lần đầu tiên trong đời anh được gọi như thế, hơn nữa còn là từ chính miệng đứa con gái ruột của mình, vừa kinh ngạc vừa xúc động, trong chớp mắt tất cả những giận dữ trong lòng anh đều tan biến.
Nam Cung Thiên Ân bước tới cúi người hỏi: “Con vừa nói gì cơ?”.
“Bố!”, Tiểu Vãn Nhiên hồn nhiên đáp: “Bố Kiều Phong nói bố mới là bố ruột của con”.
“Vậy ư?”, Nam Cung Thiên Ân ngồi xuống trước mặt Tiểu Vãn Nhiên, lấy tay xoa đầu cô bé hỏi: “Vậy con có muốn về sống với bố không?”.
Tiểu Vãn Nhiên lắc đầu nói: “Không, con muốn ở với bố Kiều Phong và mẹ cơ”.
“Nhưng mẹ sắp về ở với bố rồi”, Nam Cung Thiên Ân nói.
“Vậy ạ? Vậy bố Kiều Phong phải làm sao? Bố Kiều Phong ở một mình sẽ cô đơn lắm”, Tiểu Vãn Nhiên cau mày.
“Vãn Nhiên”, Kiều Phong cắt ngang: “Con vào nhà với bố trước đi”.
“Không, con muốn ở đây chơi với bố Thiên Ân, con còn chưa hỏi thăm xem sức khỏe của bố Thiên Ân thế nào mà”, Tiểu Vãn Nhiên tựa vào người Nam Cung Thiên Ân lắc đầu.
“Con thấy rồi đấy, bố Thiên Ân rất khỏe, hơn nữa mẹ cũng lâu rồi không gặp bố Thiên Ân, chúng ta để cho hai người nói chuyện có được không?”, Kiều Phong kiên nhẫn nói.
Tiểu Vãn Nhiên nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Vậy được”. Nói rồi cô bé quay sang Nam Cung Thiên Ân: “Bố, lát nữa nói chuyện với mẹ xong thì vào chơi với con nhé”.
“Đương nhiên rồi, bố cũng rất muốn chơi với Vãn Nhiên mà”, Nam Cung Thiên Ân ấn nhẹ vào mũi cô bé rồi đứng dậy.
Tiểu Vãn Nhiên ngoan ngoãn đi vào nhà với Kiều Phong, ngoài cửa chỉ còn lại Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên vẫn đang ngồi im trên xe.
Sau một hồi nhìn nhau qua tấm kính ô tô, thấy cô vẫn không có ý định xuống xe, Nam Cung Thiên Ân bèn chủ động bước tới mở cửa xe.
Bạch Tinh Nhiên còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị anh đè vào lưng ghế hôn. Nụ hôn này khiến mọi lo lắng và phiền muộn trong cô dường như tan biến hết. Anh bỏ cô ra, vừa trách móc vừa dịu dàng hỏi: “Tại sao lại làm như vậy? Tại sao lại không nói lời nào mà bỏ đi như thế chứ?”.
Bị anh hỏi như vậy, Bạch Tinh Nhiên nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu, cô ngẩn người ra một lúc rồi nói: “Thiên Ân, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu. Thật ra em với Kiều Phong…, là anh ấy muốn em cùng anh ấy sang Anh làm phẫu thuật, đợi chân của anh ấy bình phục hoàn toàn, em sẽ…”.
Lời nói của Bạch Tinh Nhiên lại bị anh chặn lại bằng một nụ hôn, có vẻ như anh không mấy quan tâm đến câu trả lời của cô, vì trong đầu anh đã định sẵn, lần này tới đây, nhất định sẽ phải đưa cô trở về.
Bạch Tinh Nhiên dường như cũng hiểu được suy nghĩ của anh, cô không giải thích thêm nữa, mà thả lỏng bản thân mình đáp lại nụ hôn của anh.
……
Sau khi xuống khỏi xe, Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân đi vào nhà, Tiểu Vãn Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân hỏi: “Bố, bố với mẹ nói chuyện xong rồi ạ?”.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, rồi bế cô bé lên: “Xong rồi, bây giờ bố đưa Vãn Nhiên đi ăn đồ ăn ngon nhé”.
“Thế còn mẹ và bố Kiều Phong thì sao?”, Tiểu Vãn Nhiên quay sang nhìn Bạch Tinh Nhiên.
“Không được, mẹ phải ở nhà nấu cơm cho bố Kiều Phong ăn”, Bạch Tinh Nhiên cười nói.
“Tại sao bố Kiều Phong không đi cùng?”.
“Bởi vì bố Kiều Phong mệt rồi”.
Tiểu Vãn Nhiên gật đầu: “Vậy được, con và bố Thiên Ân sẽ đi ăn đồ ăn ngon, rồi mua về cho mẹ và bố Kiều Phong nhé”.
“Ừ, Tiểu Vãn Nhiên ngoan lắm”, Bạch Tinh Nhiên cười.
Nam Cung Thiên Ân vui vẻ đưa Tiểu Vãn Nhiên ra ngoài, để lại không gian cho Bạch Tinh Nhiên và Kiều Phong nói chuyện. Có thể thấy, tính cách của anh bây giờ đã thay đổi khá nhiều, không còn nóng nảy và vô lý như trước nữa, chính điều này cũng khiến Bạch Tinh Nhiên cảm thấy yên tâm hơn khi quay về với anh.
Bạch Tinh Nhiên trở về phòng, nhìn thấy Kiều Phong đang ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài, cô lặng lẽ bước tới, đứng cách anh một đoạn, ngập ngừng không biết phải nói gì.
Kiều Phong cứ để như vậy một lúc, cuối cùng cũng quay người lại nhìn Bạch Tinh Nhiên, nói: “Sao em không nói gì?”.
Thật ra, ngay cả Kiều Phong cũng biết việc Nam Cung Thiên Ân đuổi theo đến đây là chuyện sớm muộn, thậm chí việc bây giờ Nam Cung Thiên Ân mới tìm đến còn là hơi muộn so với anh ấy nghĩ.
Kiều Phong thấy Bạch Tinh Nhiên cứ ngập ngừng mãi bèn nói tiếp: “Tinh Nhiên, em có biết tại sao Kiều Tư Hằng lại năm lần bảy lượt gây khó dễ cho em và Nam Cung Thiên Ân không?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Em biết, là vì anh ta biết anh thích em, nên muốn giúp anh”.
“Đúng thế, việc anh là con riêng của nhà họ Kiều đã không còn xa lạ gì với mọi người nữa, nhưng không phải ai cũng biết người gây ra tai nạn hại chết mẹ anh và khiến anh bị tàn tật chính là Kiều phu nhân. Kiều Tư Hằng và bố anh là hai người duy nhất biết điều đó, nhưng vì có lỗi với Kiều phu nhân, nên bố anh đã không truy cứu chuyện này. Về phần Kiều Tư Hằng, từ lúc bố anh mất, anh ấy luôn cảm thấy áy náy và muốn bù đắp cho anh, anh cần gì anh ấy cũng đáp ứng, kể cả không cần, anh ấy cũng chủ động đáp ứng. Thế cho nên… hi vọng em và Nam Cung Thiên Ân có thể tha thứ cho anh ấy”.
Bạch Tinh Nhiên cười nói: “Trên đời này làm gì có ai hoàn toàn xấu đâu, em không trách anh ta, huống hồ anh ta còn nhiều lần cứu mạng em và Tiểu Vãn Nhiên”.
“Cảm ơn em”, Kiều Phong cảm kích nói: “Thật ra kể cả em có không đồng ý với giao dịch của anh ấy, thì anh ấy cũng vẫn sẽ cứu Nam Cung Thiên Ân mà thôi, với lại, lúc trước khi sang đây anh cũng đã nói rõ với anh ấy rồi, anh sẽ không tranh giành em nữa, thế nên, em không cần phải lo lắng gì cả”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!