Hương hoa quế lan trong đêm tĩnh mịch.
Cơn say tan đi, Trầm Dư Niên từ từ mở mắt ra. Dư vị dây. dưa quyến luyến vẫn còn hiện hữu rõ trong căn phòng này, nhắc nhở anh chuyện gì vừa xảy ra.
Anh bị chuốc thuốc, khi mê mê tỉnh trở về phòng, gặp được Hạ Diệp Trầm.
Cô ở trong vòng tay anh, thoang thoảng mùi trầm hương trêu chọc cánh mũi. Cô áp sát vào anh, mềm mại như bông mùa thu.
Cô dây dưa cùng anh, thân thể lạnh băng giải tỏa sự nóng bức của anh. Hai người quấn quýt, hòa quyện, gần như một thể chia lìa.
Anh điên cuồng chiếm lấy sự vui thích từ cơ thể cô, nhưng trong lòng lại chua xót không thôi.
Trầm Dư Niên chỉ hận không thể cho cô đêm đầu tốt đẹp. hơn, một đêm mà cả hai người đều tỉnh táo, nói những lời yêu ngọt ngào.
Nhưng anh đêm nay, đã cho cô tất cả những gì mà mình có.
Anh khi ấy, thân thể cho cô, lòng cũng cho cô.
"Diệp Trầm!", Trầm Dư Niên quay người, ôm lấy cô gái ở bên cạnh, muốn hôn lên mái tóc của cô.
Bỗng,...
Một mùi hương xa lạ ập đến. Anh nhíu mày, đẩy cô gái kia ra:
"Tại sao cô lại ở đây?" Cô gái kia bị đẩy, dụi mắt từ từ tỉnh dậy. Thấy tình cảnh của hai người, cô ta hét lên một tiếng, sau đó ngồi dậy cuống cuồng đắp chăn lên người.
Là Hồng Tịnh San!
"Em... em không biết nữa. Em vào trong phòng này muốn đợi anh. Nào ngờ..."
Nào ngờ... Hồng Tịnh San hai mắt ầng ậng nước, cứ nhắc đi nhắc lại hai chữ mà không thốt ra được lời nào.
Thái dương Trầm Dư Niên giật từng hồi, tầm mắt nhìn trên người cô ta. Phần da thịt lộ ra ngoài lộ ra màu xanh tím. Vừa nhìn đã biết vừa trải qua một cuộc hoan ái dữ dội.
Bên dưới chỗ cô ta ngồi, có một vệt máu đỏ chói mắt.
Màu máu đó, không hiểu sao lại khiến hốc mắt Trầm Dư. Niên chua xót.
Giống như anh đã đánh mất một thứ gì đó, mãi mãi không thể trở về. Giống như có thứ gì chệch khỏi quỹ đạo,
khiến cho anh nuối tiếc mãi đến sau này.
Hồng Tịnh San thấy Trâm Dư Niên lặng ngồi như vậy, càng khóc nức nở.
"Nào ngờ anh ôm chầm lấy em, còn nhận nhầm em là Hạ Diệp Trầm. Em, người như em, vậy mà cũng trở thành thế thân cho người khác. Quá châm chọc mà."
Cô ta khóc đến nỗi Trầm Dư Niên muốn đập đầu vào. tường.
Đêm qua, rõ ràng là Hạ Diệp Trầm. Mùi hương đặc trưng của cô, âm thanh hơi trầm của cô. Ngay cả ánh mắt cô nhìn anh bất lực nữa.
Làm sao chỉ chớp mắt tỉnh lại đã biến thành Hồng Tịnh San.
Theo bản năng, anh đan hai bàn tay vào nhau. Đúng lúc đó, anh rốt cuộc nhận ra mình thiếu thứ gì.
Trầm Dư Niên ngẩng đầu lên, giọng nói của vẫn hiền hòa:
"Được rồi, dậy đi. Chúng ta mặc quần áo vào mà nói. Nếu như chúng ta đã thực sự có gì với nhau, tôi cũng không bỏ cô một mình”
Hồng Tịnh San nghe được câu đó, ngước mắt lên: "Thật không?”
"Tôi chưa bao giờ nói dối!", Trầm Dư Niên khẳng định chắc chắn, mang theo quần áo vào trong nhà tắm thay.
Chỉ còn Hồng Tịnh San ngồi lại trong phòng. Cô ta vừa mặc quần áo, vừa dương khóe miệng lên.
Đúng là trời cũng giúp cô ta. Vốn cô ta muốn hạ thuốc Trầm Dư Niên trong buổi tiệc, sau đó sẽ dẫn dụ Hạ Diệp Trầm đến để "bắt gian". Nào ngờ chỉ chớp mắt không để ý, Trầm Dư Niên đã chạy đâu mất. Anh về phòng, còn ân ái với Hạ Diệp. Trầm ngay trước mặt cô ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!