Cô lấy làm ngạc nhiên.
Mãi mới nhớ chân của Trầm Dư Niên chẳng sao cả. Trước giờ anh ngồi xe lăn cũng chỉ để giả vờ. Trong ngày trọng đại thế này, anh tự đi cũng là chuyện bình thường.
Sắc mặt Hạ Diệp Trầm trắng bệch.
Hình như, cô vẫn không buông xuống được.
Dù cho cô đã phản bội anh, Hạ Diệp Trâm cũng không có cách nào quên người đàn ông ấy được.
"Về thôi!"
Một người bỗng lên tiếng. Cô "ừ" nhẹ, chợt nhận ra. "Sao anh lại ở đây?"
Người tới là Lương Duật Thành!
Lương Duật Thành cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô, ra hiệu với người lái xe:
"Chú đi đi! Cô ấy có xe đón rồi."
Anh lại cười lớn, lấy tay phủi chút tuyết màu xanh bám trên tóc cô.
"Xong hết các việc rồi. Đến đón em về."
Hạ Diệp Trầm cũng mặc kệ cho anh làm gì thì làm. Điện thoại của cô bỗng reo lên, là một số máy bàn. "A lô?"
“Cô Diệp phải không ạ?"
"Phải, là tôi!"
“Bệnh nhân cô đưa đến đã xuất viện rồi, chúng tôi không tìm được anh ấy!"
Xuất viện rồi? Hạ Diệp Trâm nhớ đến sắc mặt của Tạ Niên khi cô rời đi. Anh có vẻ không vui lãm, trong lòng dày. đặc tâm sự.
Nhưng cô không phải người thân của anh, cũng không quản được chuyện này, chỉ có thể gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!