Cô căn môi không trả lời, chậm rãi đỡ anh ngồi lên giường. Lần này anh không hề phản đối, mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Hai người ở gần nhau trong gang tấc. Anh nhìn vào phần cổ trắng nõn của cô, cùng với phần tóc lòa xòa che đi da thịt, trong đầu lại suy nghĩ vẩn vơ.
"Cô dùng nước hoa gì?"
Đây không phải lần đầu tiên Trầm Dư Niên hỏi câu này.
Hạ Diệp Trầm càng thấy kì quái:
"Tại sao anh cố chấp với mùi nước hoa trên người tôi vậy?"
"Cô thực sự không ngửi được mùi hương trên người mình?"
Cô hơi cáu giận rồi. Cãi nhau qua lại về việc có dùng nước hoa hay không cũng thật trẻ con.
"Trầm đại thiếu gia, đầu bếp như tôi ngoài mùi thức ăn không có mùi gì khác được. Hơn nữa, nguyên tắc của làm bếp
là không được dùng nước hoa. Anh ngửi nhầm rồi."
Cô đỡ Trầm Dư Niên ngồi yên trên giường. Một tay lột tất của anh ta ra.
Sắc mặt của người đàn ông nhanh chóng đen lại.
"Cô muốn làm gì?"
Hạ Diệp Trầm không đáp lời. Cô dùng đầu ngón tay của mình điểm vài cái nhẹ nhàng lên trên chân của Trầm Dư Niên,
sau đó dần tăng lực.
Đến khi cô dùng hết lực rồi, cơ chân vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Thực sự tàn phế.
Trong lòng Hạ Diệp Trầm hoảng hốt.
Cô tưởng rằng chân bị tật của anh cũng chỉ là giả vờ, nhưng nào ngờ, nó quả thực không hề có bất cứ phản ứng gì cả với tác động của bên ngoài.
Cũng đúng, người nhà họ Trầm còn cử cả bác sĩ đến đây. Nếu như không bị tật, làm sao có thể lừa gạt bọn họ được.
“Cô thương hại tôi?"
Trầm Dư Niên chờ đến lúc Hạ Diệp Trầm buông tay ra mới lên tiếng hỏi.
Cô chầm chậm lắc đầu phủ nhận:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!