"Trầm Dư Niên?" Hạ Diệp Trầm mò mẫm trong đêm tối khẽ gọi.
Căn phòng tối giản, đồ đạc ít ỏi đến mức đáng thương. Chẳng mấy chốc cô đã tìm đến trước giường của Trầm Dư Niên.
Chăn bị đạp rơi xuống năm ngổn ngang trên mặt đất, khiến cho cô suýt chút nữa giẫm vào nó. Mà ở trên giường, thân hình một người đang run lên.
Hạ Diệp Trầm thoáng sững lại.
Cô chưa từng tưởng tượng Trầm Dư Niên cũng có ngày yếu đuối thế này.
"Trầm Dư Niên, anh có sao không?" Cô vừa hỏi vừa vươn tay khẽ chạm vào người người đàn ông.
Lạnh như băng.
Hạ Diệp Trầm hoảng hốt trong lòng, vội vàng đặt tay lên trán anh. Vầng trán nóng bỏng, mồ hôi rịn ra như tắm.
Cảm giác nóng lạnh đan xen thế này, có lẽ anh bị cảm rất nặng rồi.
Cô cúi xuống nhặt chiếc chăn dưới đất lên muốn trùm lên người Trầm Dư Niên, nhưng góc chăn chỉ vừa mới chạm lên người, anh đã vùng dậy, hất nó xuống đất. Bản thân anh lại lui vào một góc giường, dứt khoát muốn tránh xa cô.
Hạ Diệp Trầm luống cuống, lại đi sang bên giường bên kia.
"Trầm đại thiếu gia, mùa đông rất lạnh, anh có nghe thấy lời tôi không? Đắp chăn lên! Sau đó tôi gọi bác sĩ cho anh.”
Trầm Dư Niên vẫn mơ mơ hồ hồ, nhưng lại theo bản năng tránh xa cô.
Hạ Diệp Trầm bỏ dép lại, leo lên giường, đắp chăn vào người cho anh.
Người đàn ông trên giường rít qua kẽ răng: "Cút! Đừng! Đểt Tôi! Giết! Cô!"
Vừa nói, anh vừa giằng mạnh chiếc chăn muốn ném ra ngoài.
Hạ Diệp Trầm đè tay lại, gần như cả người cô ghé sát vào người Trầm Dư Niên. Qua một lớp chăn, hai người giống như. đôi tình nhân đang ôm lấy nhau.
Phòng vẫn chưa lên đèn. Đôi mắt Trầm Dư Niên mở lớn, mang theo ánh nhìn lạnh băng bản về phía Hạ Diệp Trầm. Cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ tức giận này của anh, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!