"Tôi muốn nói ngày sinh thật sự của cô, không phải ngày sinh trên giấy tờ. Còn lý do là gì tôi sẽ nói cho cô sau."
Sau khi suy tính thiệt hơn, Hạ Diệp Trầm thấy mình cũng không cần gì phải nhớ cả.
“Ngày 27 tháng mười hai... Năm 1994."
Cô nhớ mình sinh sau lễ Giáng Sinh hai ngày.
Trầm Dư Niên nói với chiếc điện thoại hai chữ "Sắp rồi", khiến người đang nghe ngơ ra. Hạ Diệp Trầm đứng ngoài mà vẫn có thể nghe được sự ngạc nhiên của ông ta.
"Tạ tổng, anh nói cái gì vậy?"
Lúc này Trầm Dư Niên mới phản ứng kịp, anh nói liền ra †ám con số, cũng là ngày sinh nhật của cô.
"Mở đi. Trong đó có gì thì nhắn tin cho tôi." Điện thoại bị tắt máy, để trên mặt bàn. Trầm Dư Niên cũng không hề giấu diếm gì mà nói thẳng:
"Dụ Sơ Thần có mở một tủ bảo hiểm. Tôi dùng ngày sinh thật sự của cô để mở nó ra."
Dụ Sơ Thần.
Đây là lần thứ hai Hạ Diệp Trầm nghe thấy ba chữ này từ miệng của Trầm Dư Niên.
"Anh nói đùa, tủ bảo hiểm của Dụ Sơ Thần làm sao có thể..."
Rengll! ".." Mở được bằng sinh nhật của tôi.
Nửa câu nói còn lại bị Hạ Diệp Trầm nuốt xuống. Cô nhìn chăm chăm chiếc điện thoại trên tay Trầm Dư Niên.
Nói thật, cô cũng đang rất muốn biết đáp án. Nhưng anh hình như cũng nhận ra điều đó, càng ngày càng câu giờ.
"Trầm đại thiếu gia, anh không nghe máy sao?" "Để cho ông ta đợi cũng được."
Hạ Diệp Trầm ngồi nhấp nhổm trên ghế, không có cách nào yên lòng.
"Cô... uống chút nước đi", Trầm Dư Niên càng thêm quá đáng, híp mắt lại nhìn cô mà châm chọc.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!