CHƯƠNG 109
“Rời khỏi Phó Kiến Hưng đi! Chúng ta sống bên nhau, giống như lúc nhỏ vậy, vui vẻ hạnh phúc. Anh ta không xứng với em.”
Tôi khẽ cười, buồn cười thật đấy, người khác cảm thấy tôi không xứng với Phó Kiến Hưng, anh ta lại cảm thấy Phó Kiến Hưng không xứng với tôi.
“Không thể trở về nữa, bà ngoại mất rồi, cây dâu già trước cổng cũng bị chặt mất. Thẩm Mạnh, đừng tới tìm tôi, đừng hủy hoại cuộc sống của tôi nữa, được không?” Tôi biết nói lời này với anh ta chẳng ích gì, nhưng vẫn nói.
Anh ta nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, ánh mắt trở nên đen kịt lại mơ màng. Một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Anh từng thử, vô dụng.”
Thôi vậy!
Cuộc trò chuyện này quá tẻ nhạt, tôi mệt mỏi, đứng dậy nhìn anh ta nói: “Đưa tôi về đi!”
Lúc này tôi lại nghĩ thông suốt. Nếu anh ta muốn thương tổn tôi, cũng sẽ không tốn nhiều công sức như vậy đưa tôi tới nơi này. Anh ta chỉ muốn nhìn thấy ánh mắt sợ hãi bất lực của tôi, kích thích ham muốn của anh ta mà thôi. Anh ta là thợ săn, không có con mồi cho anh ta giải trí, anh ta khó chịu.
Thế nên, tạm thời anh ta sẽ không làm gì tôi!
Đưa tôi về biệt thự Sơn Thủy, anh ta khóa cửa xe, đôi mắt đen kịt nhìn tôi nói: “Có nụ hôn chúc ngủ ngon không?”
Ha!
Tôi nhìn anh ta, vô cảm nói: “Mở cửa xe!”
Anh ta nhướn mày, hơi thở lưu manh từ trong xương lại toát ra, anh ta nghiêng người dựa vào ghế xe, nhìn tôi từ trên cao xuống: “Em nói xem, nếu Phó Kiến Hưng thấy em ở trên xe mãi không chịu xuống, sẽ nghĩ gì?”
Anh ta gật đầu: “Cũng đúng, lúc này anh ta nên ở phòng bệnh của Lục Hòa Nhi, ân cần hỏi han chăm sóc người phụ nữ trong lòng anh ta, không rảnh để ý tới em!”
Anh ta vừa nói vừa tiến lại gần, mùi thuốc lá mát rượi khiến tôi không thoải mái: “Thẩm Mạnh, anh nói xem, nếu tôi chết rồi, có phải sẽ được giải thoát không?”
Anh ta sầm mặt: “Em thử xem!”
Sao mà không thử, chỉ là chưa tới lúc thích hợp mà thôi. Nếu cần thiết, cái chết của tôi có thể kéo theo một ác ma xuống mồ, vậy cũng không phải chuyện xấu gì.
Trong sân bỗng nhiên sáng lên ánh đèn, là đèn xe. Tôi ngước mắt nhìn sang, là xe jeep của Phó Kiến Hưng.
Nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rồi, hiếm khi thấy anh ta còn về nhà.
Xe của Thẩm Mạnh rất bắt mắt, anh vừa vào sân đã nhìn thấy, chỉ là không xuống xe. Anh ngồi trong xe hút thuốc, u ám nhìn tôi và Thẩm Mạnh.
Thẩm Mạnh rất hèn hạ, ngày thường giả vờ mặt người dạ thú, nhưng bản lĩnh gây sự không hề kém. Thấy Phó Kiến Hưng không xuống xe, anh ta nghiêng người về phía tôi, giọng nói mang theo ý cười: “Em nói xem, nếu Phó Kiến Hưng thấy anh hôn em, sẽ phản ứng như thế nào?”
“Đồ điên!” Tôi nói, nhích người sang một bên, cách anh ta xa chút, nhưng không gian trong xe có hạn.
Anh ta hơi khom người xuống, hôn nhẹ lên khóe môi tôi. Sau đó cong môi mỉm cười nhìn Phó Kiến Hưng, dáng vẻ cực kỳ hèn hạ.
“Thẩm Mạnh, anh bị điên phải không?”
“Ừ!” Thẩm Mạnh gật đầu, Phó Kiến Hưng đã xuống xe.
Tôi nhăn mày, nhìn về phía anh ta: “Mở cửa xe.”
Anh ta nhướn mày, không để ý tới tôi, chỉ nhìn Phó Kiến Hưng đã xuống xe. Thấy Phó Kiến Hưng bước thẳng vào trong biệt thự, anh ta nhìn tôi mỉm cười: “Tiểu Trang, anh ta không yêu em, thế nên hoàn toàn không quan tâm việc người khác chạm vào em hay không.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!